412. “Mình có thể Sống Thêm Bao Lâu Nữa?”

💌 412. “Mình có thể Sống Thêm Bao Lâu Nữa?”

Chỉ sau khi bị kết án cái chết, mình mới nhận ra rằng có người bạn tên là ung thư đã âm thầm sống trong mình, dần dần gặm nhấm sức khỏe thể chất của mình cho đến khi nó xâm chiếm toàn thân mình. Lần cuối mình đến Bệnh viện Yeongam Daesung, bác sĩ đã nhiều lần khuyên mình nên đến bệnh viện lớn hơn để kiểm tra và sinh thiết chính xác. Nhưng mình không thể đến đó được, bởi vì mình phải liên tục nghĩ ra số tiền mà má chồng mình yêu cầu, ngay cả giữa nỗi đau đớn đẩy mình đến ngưỡng cửa của cái chết.


Nhưng mà, ngày hôm đó, ông nói rằng ngay cả việc đến bệnh viện lớn hơn cũng sẽ không có ích gì. Khi mình nghĩ rằng thời gian cho phép mình sắp kết thúc, mình cảm thấy một nỗi đau xé lòng. Rồi tất cả những ngày đó lóe lên trong tâm trí mình - những ngày mình phải vật lộn để sống vì mẹ và các con của mình ngay cả giữa vô vàn đau khổ.


Trước thực tế nghiệt ngã mà mọi nỗ lực mình đã bỏ ra với nước mắt máu vô hình sẽ đi ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng tối, mình cảm thấy như mình đã bị bỏ rơi trong một thế giới mịt mù tăm tối. Cảm thấy mọi sự sắp kết thúc, mình quay lại văn phòng bác sĩ để hỏi xem mình còn sống được bao lâu nữa. Cố gắng che giấu những nước mắt đang chảy, mình hỏi ông ta:

“Bác sĩ, mình có thể sống được bao lâu nữa?” Giật mình khi thấy mình trở lại văn phòng, ông ta nói với mình bằng giọng lạnh lùng: “Người ta nói rằng mạng sống con người phụ thuộc vào Thiên Chúa.” Còn có gì khác ngoài bản án cái chết chắc chắn? “Thưa chị, hãy về nhà, ăn đồ ngon và nghỉ ngơi thoải mái.” Vì vậy, mình trả lời: “Như bác sĩ biết, mình không thể ăn được gì cả.”


Cố kìm nén những nước mắt sắp trào ra bất cứ lúc nào, mình hỏi ông ta một câu hỏi cuối cùng: “Có thực sự… không có cách nào để đi đại tiện sao?” Tuy nhiên, phản ứng của ông trước giọng nói yếu ớt, run rẩy của mình thực sự là nản lòng. “Thưa chị, tôi xin lỗi. Chúng tôi có những bệnh nhân khác để chăm sóc. Tôi xin lỗi tôi không thể giúp được chị.” Ông ta nói rất kiên quyết, quay lưng đi.

Mình đau đớn nhận ra từ giọng nói của ông ta rằng cho dù mình có cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng hoàn toàn vô ích. Với tia hy vọng mong manh mà mình bám víu giờ đã tan biến như nắm tro tàn, mình khiêm tốn cam chịu cái chết đang cận kề. “Tôi hiểu. Xin chào, thưa bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ vì tất cả. Xin hãy bảo trọng.”


Mình đã đến bệnh viện này hơn bốn năm nay, mặc dù không thường xuyên. Vì vậy, chào tạm biệt họ một cách lịch sự và chấp nhận mọi sự với tinh thần cam chịu, mình rời khỏi văn phòng bác sĩ. Ngay lúc đó, mình tình cờ nghe được một y tá nói với ông ta: “Thưa bác sĩ, bác sĩ không nghĩ rằng bác sĩ quá khắc nghiệt và tàn nhẫn sao? Cô ấy đã đến bệnh viện của chúng ta nhiều năm ... và cô tốt bụng như thế nào!


Cô luôn mang lại hy vọng cho các bệnh nhân với những lời tử tế. Ngay cả nếu cô ấy có thể chết bất cứ lúc nào, tôi ước gì ông đã tiêm ít nhất một loại thuốc giảm đau cho cô ấy mặc dù nó không có tác dụng. Bác sĩ không cần phải khắc nghiệt với cô ta như vậy.”


Bác sĩ thở dài nặng nề, nói: “Lý do tôi rất khắc nghiệt không phải là tôi không biết cô ấy tốt bụng như thế nào. Tôi không thể làm gì được bây giờ. Đó là một tình huống hoàn toàn vô vọng, nên tôi không thể cho cô ấy một hy vọng sai lầm được.

Từ giờ trở đi, chuẩn bị cho cái chết càng sớm càng tốt là sự cân nhắc tốt nhất cho cả cô ta và gia đình cô. Ngay cả việc cố gắng sử dụng thuốc giảm đau qua đường tĩnh mạch cũng gặp khó khăn trong việc tìm kiếm tĩnh mạch. Dù kim có đâm vào, thì thuốc cũng không đi vào, mà chỉ gây đau đớn. Thật khó khăn như thế nào khi năm người chúng tôi, 3 y tá và 2 bác sĩ, cố gắng tìm tĩnh mạch để xét nghiệm máu trước đó?


Nhưng cuối cùng tĩnh mạch mỏng bị vỡ, khiến không thể lấy máu. Vậy chúng ta có thể làm gì được? Ngoài ra, hậu môn của cô ấy cũng bị tắc hoàn toàn. Ngay cả khi cô ấy có ăn gì đó, nó sẽ không được thải ra, chỉ khiến cô ấy đau đớn tột cùng.” Cô y tá trưởng hỏi: “Vậy tại sao bác sĩ lại đề nghị cô ấy về nhà ăn thật nhiều đồ ăn ngon và nghỉ ngơi cho thoải mái?”

“Vậy thì, tôi nên nói gì đây? Tôi không thể nói với cô ấy, ‘Vì cô không thể làm gì được, hãy chuẩn bị cho cái chết.’” “Vậy thì việc mở hậu môn nhân tạo hoàn toàn không thể được sao?” “Như tôi đã nói trước đó, đó là lý do tại sao tôi khuyên cô ấy nên đến bệnh viện đại học nếu có thể. Huyết áp cao nhất của cô ta là 50/40. Bây giờ, huyết áp của cô ấy thậm chí còn không thể đo được nữa.”

“Ừ... Thậm chí hồi nãy, huyết áp của cô ấy cũng không đo được, nên tôi đã kiểm tra nó nhiều lần.” “Thấy không, đó chính là lý do tại sao ngay cả khi cô ta đến bệnh viện lớn, họ cũng không thể phẫu thuật cho cô ấy. Vì vậy, thực sự không thể làm được gì nữa, chứ đừng nói đến việc phẫu thuật tạo hậu môn nhân tạo.” Mình không thể chịu đựng để nghe nữa, nên lặng lẽ quay đi rời khỏi bệnh viện.


Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗 

bấm 👇🏻

https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform

0 0

The Chapel of the Blessed Mother of Naju  12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea  

The Blessed Mother's mountain  Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea 

TEL  +82 61-334-5003 | FAX  +82 61-332-3372 | E-mail  marysnaju@najumary.or.kr  

COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.