410. Ngay Cả Khi mọi Chức Năng của Cơ Thể Mình đều Dừng Lại
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 410. Ngay Cả Khi mọi Chức Năng của Cơ Thể Mình đều Dừng Lại
Mặc dù đã dùng thuốc theo chỉ định của Bệnh viện Yeongam Daeseong, cơn đau khắp cơ thể mình vẫn ngày càng tăng thêm. Bây giờ, ngay cả thuốc giảm đau mạnh cũng không có tác dụng gì. Cổ họng mình sưng lên, đầy những nốt nhỏ trông giống như hạt kê đã tách vỏ, khiến mình không thể nuốt nước miếng. Ngay cả khi mình cố gắng ép mình ăn, thức ăn cũng không thể nhận hoặc tiêu thụ. Không đi đại tiện trong một thời gian dài, cơn đau dữ dội, giống như ruột gan mình bị xoắn lại, vẫn dai dẳng.
Trước đây, mình đã sinh con mà không hề kêu một tiếng nào, gần như cận kề cái chết, và mình là người đã chịu đựng đủ mọi nỗi đau đớn khủng khiếp. Tuy nhiên, lúc đó mình đau khổ đến mức nước mắt cứ chảy không ngừng mặc dù mình cố gắng giữ im lặng. Mỗi giây phút thở là chính cái chết và mình đơn giản không thể chịu đựng hay sống sót trong trạng thái này được nữa. Vì vậy, lại lần nữa mình lại quay trở lại Bệnh viện Yeongam Daeseong.
‘Vì mẹ và các con, mình phải sống, dù thế nào đi chăng nữa.’ Mình đang ở trong tình trạng vô cùng tuyệt vọng và khẩn cấp. Con đường đau đớn mà mình đã đi, vật lộn một mình trong đau khổ mà không có ai giúp đỡ! Không thể đi lại bình thường, mình thực hành Semchigo, coi như mình đang thoải mái đi taxi, liên tục lau nước mắt. Mình đi bộ một lúc lâu rồi lên xe buýt. Đó có thể là con đường dễ dàng cho một người bình thường nhưng đối với mình, đó là con đường cực kỳ nặng nề.
Trên đường đến bệnh viện, mình liên tục lộn nhào xuống rồi đứng dậy nhiều lần nhưng với quyết tâm để sống và bằng tất cả sức lực của mình, cuối cùng mình đã đến được bệnh viện. Mình bước vào phòng khám bác sĩ và tha thiết nài nỉ ông, cố gắng hết sức để ngăn nước mắt trào ra. “Làm ơn, bác sĩ, hãy giúp mình bằng cách nào đó. Mình không thể chịu đựng được nữa. Xin hãy áp dụng biện pháp nào đó để mình có thể đi đại tiện được. Mình cảm thấy như mình sẽ chết nếu cứ tiếp tục như thế này. Thưa bác sĩ, mình phải sống, mình thực sự phải sống.”
Nhưng bác sĩ nhìn mình với cái nhìn thương hại: “Thưa chị, chị lại đến rồi. Tôi đã giải thích kỹ lưỡng lần trước rằng thuốc sẽ không có tác dụng. Tôi đề nghị đến bệnh viện lớn hơn để kiểm tra thêm.” Tuy thế, mình vẫn xin cách tuyệt vọng: “Bác sĩ, xin hãy làm bất cứ điều gì cho mình.” Ông ta thở dài thật sâu: “Trời ơi, như tôi đã nói trước đây, điều đó là vô dụng.”
“Mình xin bác sĩ. Mình không thể chết như thế này, bỏ lại bốn đứa con mình.” “Ôi chao... Vậy chúng ta hãy làm vài xét nghiệm.” Bất đắc dĩ, bác sĩ đã ra lệnh cho cô y tá tiến hành các xét nghiệm cơ bản khác nhau và thử máu. Sau đó, y tá trưởng, người mà mình đã thấy nhiều lần trước, chào mình với nụ cười nhân hậu.
“Xin chào, cô lại đến nữa. Cô đã đến bệnh viện đại học chưa?” “Chưa.” Làm sao mình có thể nói rằng mình không đủ khả năng chi trả hoặc mình không có ai đưa mình đến đó! Cô y tá trưởng, nhìn mình với ánh mắt thương cảm, dẫn mình dẫn phòng khám. “Để tôi đo huyết áp của cô.” Cô ấy quấn vòng đo huyết áp quanh cánh tay mình để đo huyết áp. (Vào thời đó, chỉ có máy đo huyết áp bằng tay.)
Nhưng sau lần thử đầu tiên, y tá trưởng nghiêng đầu, “Thật kỳ lạ… Tôi có thể thử trên cánh tay kia được không?” Cô ấy đổi tay nhiều lần để đo huyết áp cho mình. Cuối cùng, cô nói: “Hmm... Tôi không thể đo được huyết áp của cô. Tôi có thử xét nghiệm máu nhé?” Rồi cô ấy mang bộ xét nghiệm máu và buộc dây garô vào cánh tay mình để làm cho tĩnh mạch nổi rõ hơn trước khi lấy máu bằng cách ấn vào nó.
Cô ta đã cố gắng rất lâu để tìm ra tĩnh mạch, gõ vào các vùng khác nhau trên cánh tay mình, nhưng ngay cả với đôi mắt thiếu kinh nghiệm của mình, cũng không thấy tĩnh mạch nào cả. Cô y tá vất vã rất lâu nhưng khi không tìm thấy tĩnh mạch, cô chuyển sang cánh tay bên kia của mình, rồi đến cổ tay, chân, mắt cá chân, v.v… Cô ấy đổ mồ hôi đầm đìa trong khi cố gắng tìm kiếm tĩnh mạch ở mọi địa điểm có thể lấy, nỗ lực hết sức của cô.
Cô thậm chí còn đâm kim vào vị trí có khả năng lấy máu nhiều lần nhưng không tìm thấy tĩnh mạch, chỉ khiến mình vô cùng đau đớn. Mặc dù đau đớn, mình vẫn cảm thấy thương cho cô y tá đang vất vã và xin lỗi mình. Vì vậy, mình đã xin cô ta sự tha thứ, mỉm cười nói rằng: “Mình thực sự xin lỗi vì đã khiến cô phải chịu nhiều rắc rối vì mình,” và thực hành Semchigo như thể nó không hề đau chút nào.
Sau một hồi loay hoay, y tá trưởng đã gọi thêm hai y tá nữa đến giúp tìm tĩnh mạch, nhưng họ cũng không tìm thấy. Y tá trưởng cho biết: “Tôi đã làm việc tại bệnh viện gần chục năm, tự tin rằng mình giỏi tìm tĩnh mạch, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thất bại mặc dù đã nỗ lực như vậy. Tôi thực sự xin lỗi.” Cô ấy xin lỗi và gọi bác sĩ giám đốc và một bác sĩ khác vào.
Hai bác sĩ đã nghe hết câu chuyện, liền xắn tay áo lên và cố gắng để tìm tĩnh mạch. Khi họ nghĩ rằng cuối cùng họ đã tìm thấy, họ đâm cây kim vào tĩnh mạch của mình, thậm chí còn reo lên vui vẻ:
“Ah!” Nhưng tĩnh mạch mỏng như sợi chỉ đứt trước khi kim đâm sâu hơn. Kết quả là, không được bất cứ xét nghiệm nào, mình cuối cùng đã trở lại phòng khám với bác sĩ.
Cái nhìn nghiêm túc trên khuôn mặt của bác sĩ khiến mình bồn chồn. Nhưng vì gia đình, mình đã bỏ việc giữ thể diện và một lần nữa nài xin: “Bác sĩ, mình đã thất bại trong việc xét nghiệm máu nhưng bác sĩ có thể vui lòng nghe về các triệu chứng của mình và làm một số biện pháp được không? Mình không đi đại tiện được và gần đây, ngay cả việc đi tiểu cũng trở nên khó khăn.” Ông ta lắc đầu như thể điều đó là không thể nào. Thay vào đó, ông ta bảo mình nằm xuống giường khám và bắt đầu sờ bụng mình.
Mỗi vùng bụng mà ông ta chạm vào đều đau đến nỗi mình rên rỉ mặc dù không muốn. “Ugh!” Ông tiếp tục sờ nắn, quan sát phản ứng của mình. Sau khi sờ nắn bụng xong, ông nói với mình một cách kiên quyết.
* Việc Linh Hồn Nhỏ vẫn sống sót lâu như vậy mà không đi đại tiện được là sự cứu giúp của Chúa. Khi thức ăn được tiêu thụ, thức ăn thừa lên men và thối rữa trong ruột. Các độc tố và các chất có hại đã gây ra lúc đó cần phải đào thải ra ngoài qua đường ruột. Tuy nhiên, nếu chúng vẫn còn trong ruột, các chất độc và chất có hại này có thể tái hấp thu qua các mạch máu niêm mạc ruột.
Kết quả là các chất độc và chất có hại này lây lan khắp cơ thể qua đường máu, gây viêm mạch máu, nhiễm trùng máu và trong trường hợp trầm trọng, thậm chí dẫn đến ung thư. Ngoài ra, các biến chứng như tắc ruột, hoại tử niêm mạc ruột và viêm màng bụng có thể dẫn đến tử vong. Thực tế có những trường hợp người ta chết vì những nguyên nhân như vậy. Cho dù Linh Hồn Nhỏ không ăn mà còn nôn mửa trong suốt thời gian đó, làm sao chị có thể sống lâu như vậy mà không đi đại tiện!
Thiên Chúa đã cho phép Linh Hồn Nhỏ chịu đau khổ dữ dội từ thời thơ ấu cho đến bờ vực của cái chết để rèn luyện chị trong lò lửa đau khổ để sử dụng chị như như công cụ của Ngài. Nhưng trong những lúc nguy cấp, Chúa luôn dang rộng đôi cánh để ôm lấy và cứu chị. Điều này rõ ràng biểu thị lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa.
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform