
408. Cái Gì Đã Nhô Rộng Ra từ Cổ đến Hậu Môn và Giữa các Ngón Chân Vậy?
Views 13
0
0
408. Cái Gì Đã Nhô Rộng Ra từ Cổ đến Hậu Môn và Giữa các Ngón Chân Vậy?
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 408. Cái Gì Đã Nhô Rộng Ra từ Cổ đến Hậu Môn và Giữa các Ngón Chân Vậy?
Mình là người có thể chịu đựng những nỗi đau được nhưng nó đã trở nên quá sức chịu đựng đến nỗi mình không thể sống với nó được nữa. Bất đắc dĩ, mình quay sang người chồng bận rộn của mình để nhờ giúp đỡ, điều mà mình chưa bao giờ từng làm. Với sự giúp đỡ của mẹ và chồng, mình đã đến Bệnh viện Yeongam Daeseong một cách khó khăn. Mình rất có lỗi, mà mình đã cố gắng hết sức để không biểu lộ bất cứ dấu hiệu đau đớn nào của mình với họ, thực hành Semchigo như thể chuyến đi đến bệnh viện không hề gian khổ.
Trước khi điều trị, y tá đã đo huyết áp của mình và ngạc nhiên khi thấy huyết áp là 50/40. Ngay sau đó mình bước vào văn phòng
bác sĩ và vị bác sĩ giám đốc, là rất quen thuộc với mình đã chào đón mình. Mặc dù mình không còn sức để nói nữa, mình nghĩ rằng mình phải được chữa khỏi bằng cách này hay cách khác. Vì vậy, mình đã giải thích các triệu chứng của mình một cách chi tiết nhất có thể.
“Bác sĩ, toàn bộ cổ họng của mình bị sưng lên, giống như amiđan bị sưng lên, và có thứ gì đó giống như hạt kê mọc dày đặc ở đó, khiến bị đau ngay cả khi ở yên, thậm chí nuốt nước cũng khó khăn.
Mình không thể ăn bất cứ đồ ăn nào hoặc đi đại tiện và mình không biết tại sao chân mình lại như thế này. Trông giống bệnh nấm da chân, nên mình đã thử dùng thuốc nhưng bệnh chỉ trở nên nặng hơn.” Ông ta cho mình nằm xuống bàn khám và kiểm tra kỹ bàn chân mình. Sau đó, ông thở dài với giọng trầm. “Tôi xin lỗi phải nói với chị điều này nhưng chị nên đến bệnh viện lớn hơn để làm sinh thiết.”
Vị giám đốc bác sĩ và đồng nghiệp của ông chỉ nhìn mình với vẻ thương cảm. Mình cảm thấy lo lắng đến nỗi phải giải thích thêm về các triệu chứng của mình. “Bác sĩ, xin hãy nghe mình thêm. Mình không thể đại tiện được. Hơn nữa, hậu môn sưng lên và lồi ra của mình đau đến nỗi thuốc xổ không thể đi vào được. Đó là lý do tại sao mình không thể làm thuốc xổ được.” Bác sĩ nói một cách kiên quyết.
“Đó là lý do tại sao tôi bảo chị nên đến bệnh viện lớn hơn. Tôi sẽ viết thư giới thiệu để chị được khám kỹ lưỡng tại Bệnh viện Đại học Jeonnam ở Gwangju.” “Thưa bác sĩ, mình không thể đến đó được. Lần cuối mình phẫu thuật ở bệnh viện đó, họ để lại miếng gạc trong bụng mình và nó đã bung ra khỏi bụng mình ba tháng sau. Bác sĩ biết đấy, vết thương không lành mà cứ rỉ mủ, nên mình phải điều trị ở đây hơn hai tháng.”
“Đó là lý do tại sao chị cần phải đến một bệnh viện lớn hơn.” Vì lời nói của mình không thuyết phục được ông ta chút nào, mình càng lo lắng hơn và nài xin ông ấy. “Mình xin lỗi. Mình có bốn đứa con. Khi mình bị viêm ruột thừa cấp, bác sĩ đã nói mình cần phải mổ phẫu ngay lập tức. Bác sĩ còn nhớ không?” “Có, tôi nhớ.”
“Lúc đó, vì có bốn đứa con, mình đã định đi cắt ruột thừa ở Gwangju, nơi gia đình chồng mình ở để mình có thể nhờ họ giúp đỡ nhưng thực ra lại rất khó khăn vì nhiều lý do. Vì vậy lần này mình chỉ điều trị ở đây. Xin hãy chữa trị cho mình, thưa bác sĩ.” Khi mình tha thiết nài nỉ, ông ta thở dài và nói như thể không thể làm gì khác: “Được rồi, vậy chúng ta hãy xem thử.”
Trước tiên, ông ta yêu cầu mình há miệng và chiếu đèn pin vào cổ họng mình. Ông nheo mắt lại để kiểm tra cổ họng mình, và rồi thốt lên: “Ah...!” trong khi lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Người đồng nghiệp bác sĩ của ông cũng ngạc nhiên khi nhìn kỹ cổ họng của mình và hỏi bác sĩ giám đốc: “Thưa giám đốc, đó là gì vậy?”Tuy nhiên, bác sĩ giám đốc không trả lời câu hỏi của ông ấy. Sau đó, bác sĩ giám đốc bảo mình nằm sấp trên bàn khám và cố gắng mở ra hậu môn của mình. Đúng như dự đoán, hậu môn của mình không mở ra, nên bác sĩ đã tiêm ba mũi mà mình không biết. Ông đã thử thêm hai mũi tiêm nữa, nhưng vẫn không có tiến triển, nên ông đã thử thêm hai mũi nữa. Phải sau tổng cộng bảy mũi tiêm, hậu môn của mình mới mở ra một chút. Sau đó, bác sĩ mau gọi mẹ và chồng mình vào.
Những mũi tiêm đau đến mức mình nghĩ trên thế giới sẽ không bao giờ có mũi tiêm nào đau đớn như chúng. Từ khi còn rất nhỏ, mình đã rất giỏi trong việc tiêm bất kỳ mũi tiêm nào nhưng nỗi đau mà mình cảm thấy lúc đó dữ dội đến nỗi mình nghĩ: ‘Dù có mổ phẫu gì, hay thậm chí là nỗi đau khi đốt thịt mình trong lửa, thì nó cũng sẽ không đau đớn như mũi tiêm này.’
Sau đó, mình phát hiện ra rằng các mũi tiêm có thể đã được mũi tiêm vào khối u ung thư đã nhô ra khỏi hậu môn, khiến mình cảm thấy rất đau đớn. Mình đã được bảy mũi, và mỗi lần mình có một mũi, mình đã hét to lần đầu tiên trong đời! Mẹ và chồng mình, đang đợi bên ngoài, đã giật mình khi nghe tiếng la hét của mình. Sau đó họ nói với mình rằng họ cảm thấy rất lo lắng và đau lòng vì lúc đó họ không thể làm gì cho mình.
Cho đến lúc đó, mình chưa bao giờ hét lên ngay cả giữa những đau đớn của mình với cái chết, dù chỉ một lần. Mình cũng ngạc nhiên trước tiếng rên rỉ lớn phát ra từ miệng mình bất chấp bản thân. Mình nghĩ đó chỉ là trường hợp bệnh trĩ nghiêm trọng nhưng điều này cực kỳ đau đớn! Chuyện gì đã xảy ra với mình?
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform