
💌 407. Mình đã Dâng Lên Rõ Ràng Sơ Suất Y Tế là Lỗi của Mình và với Semchigo
Views 6
0
0
💌 407. Mình đã Dâng Lên Rõ Ràng Sơ Suất Y Tế là Lỗi của Mình và với Semchigo
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 407. Mình đã Dâng Lên Rõ Ràng Sơ Suất Y Tế là Lỗi của Mình và với Semchigo
Với chút sức lực còn lại, mình cảm thấy hoàn toàn kiệt sức khi chăm sóc đứa con thứ ba đang hấp hối trong bệnh viện. Nhưng mình có thể làm được, vì mình đã luyện tập Semchigo như thể cả hai chúng tôi đều khỏe mạnh và như thể mình đã đưa bé đi dạo vui vẻ theo con đường hoa. Khi đứa con thứ ba của mình sống lại, mình rất mừng nên làm mọi việc với tận tâm hơn, thực hành Semchigo như thể mình được yêu thương và khỏe mạnh.
Nhưng cơ thể mình yếu đuối đến mức cuối cùng mình đã ngã quỵ. Lúc đó, sức khỏe của mình tiếp tục xấu đi. Toàn thân mình hỗn loạn và mình thậm chí không còn sức để đi lại. Giữa tất cả những điều này, mình đã thể hiện sức mạnh tuyệt đối của tình yêu để làm hết công việc nhà và chăm sóc bốn đứa con của mình với Semchigo như thể mình đang khỏe mạnh. Vậy tình trạng của mình phải như thế nào?
Ngay cả trước khi sự việc này xảy ra, mình đã cố gắng chịu đựng mọi khó khăn với tất cả sức lực của mình, nhưng khi liệt kê những điều mình đã trải qua kể từ khi sinh đứa con thứ tư, thì không có gì ngạc nhiên khi mình lại trở nên ốm yếu như thế này. Trong mùa đông lạnh lẽo, 17 ngày sau khi sinh đứa con thứ tư của mình, mình đã kéo xe đẩy tay hơn 8 tiếng đồng hồ thậm chí chảy máu, để mua 80kg gạo cho má chồng và tự mình chất lên xe buýt.
Hành động nhảy vào thác nước dữ dội và đóng băng để cứu con mình, đang bị cuốn trôi theo dòng nước chảy mạnh; Khoảng thời gian như cái chết mà mình đã trải qua từ khi nhập viện tại bệnh viện Đại học Jeonnam vì viêm ruột thừa cấp tính, trải qua các xét nghiệm và phẫu thuật cho đến khi xuất viện... Vậy là hết sao? Sau khi miếng gạc vỡ ra khỏi vết mổ trên bụng, mình đã đến nhiều bệnh viện để điều trị vết thương trong hơn năm tháng nhưng vết thương vẫn không lành, chỉ liên tục rỉ máu mủ và vân vân…
Cuối cùng, vết thương trở nên nặng hơn và mình đã phải đến Bệnh viện Đại học Jeonnam một cách khó khăn, nơi mình đã phẫu thuật vài tháng trước đó và được chẩn đoán là bị dính ruột. Miếng gạc dài đã nằm trong bụng mình hơn ba tháng nay đang thối rữa và gây áp lực lên các cơ quan tạng của mình. Vậy thì làm sao ruột của mình còn nguyên vẹn được? Làm sao mà không có bất cứ sự dính kết nào? Đó là sơ suất trong y khoa và rõ ràng sơ suất của nhân viên y tế.
Tuy thế, mình vẫn coi đó là lỗi của mình vì đã trải qua cuộc mổ phẫu và chịu đựng nó mà không phàn nàn hay kiện tụng, thực hành Semchigo như thể mình được yêu thương. Họ cho biết cách duy nhất để điều trị tình trạng dính ruột là qua mổ phẫu. Tuy nhiên, mình không có tiền, cũng không thể trải qua ca mổ phẫu nào nữa, phải để bốn đứa con ở nhà. Vì vậy, mình đã khóc lóc van xin bác sĩ, yêu cầu ông ta làm mọi cách có thể để giúp mình khỏe lại. Vì mình đã làm hết sức để làm theo mọi chỉ dẫn của ông ấy, vết thương bên ngoài của mình đã lành lại. Tuy vậy, ngay cả sau khi vết thương trên bụng mình đã lành, nỗi đau thể xác không thể diễn tả được vẫn còn.
Mình tin rằng mình sẽ cuối cùng trở nên khá hơn nếu mình chăm sóc bản thân cho tốt. Vì vậy, mình đã cố gắng hết sức để hồi phục, dâng nó lên với Semchigo như thể mình được yêu thương, chịu đựng mọi nỗi đau và khổ sở. Tuy nhiên, tình trạng của mình chỉ trở nên tệ hơn. Mắt mình đau đến nỗi không thể nhìn rõ và mình bị đau đầu dữ dội như thể đầu mình đang bị chặt bằng cái rìu không ngừng. Toàn thân mình ngày càng lạnh hơn mỗi ngày trôi qua.
Tim mình cứ đập mạnh đến nỗi nó không thể bình tĩnh lại và cảm giác đau đớn như cái dùi đâm vào tim mình và cắt bằng dao cứ lặp đi lặp lại và nó thật khó thở vì phần trên ở sau lưng của mình cũng đau nhức dữ dội. Vì thế mà không hề nhận ra, mình thường hét lên, “Ugh” và ôm ngực. Ngoài ra, mình không thể ăn bất cứ thứ gì vì bụng mình không chịu bất cứ đồ ăn nào vì mình luôn buồn nôn đến nỗi mình chỉ muốn nôn mửa.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào mình cố gắng nuốt mạnh, mình sẽ ngay lập tức nôn mửa và nó quá đau ngay cả khi uống một tí nước vì cổ họng mình rất đau. Hơn nữa, cổ họng của mình luôn bị sưng với những mụn nhỏ, bằng hạt kê, mọc khắp nơi, gây ra đau nhức liên tục và cơn đau không thể diễn tả được. Những cơn đau dữ dội này chỉ trở nên tệ hơn theo thời gian.
Cuối cùng, nó trở nên rất khó khăn để ngồi xuống do cái gì đó nhô ra từ hậu môn của mình và mình không thể đi đại tiện được chút nào. Vì vậy, mình đã mua thuốc xổ để sử dụng nó trên bản thân mình nhưng ngay cả điều đó không làm việc mà ngược lại, chỉ khiến mình vô cùng đau đớn. Lúc đầu, có vẻ như mình dễ chịu hơn một chút nhưng khi thời gian trôi qua, hậu môn của mình không mở ra được nữa và thuốc xổ cũng không đi vào được.
Hơn nữa, mình còn cảm thấy đau đớn dữ dội như thể máy khử nước đang ép toàn thân mình. Mặc dù dâng nó lên với Semchigo như thể mình được yêu thương, nhưng nó không thể chịu đựng được đến nỗi mình đã khóc rất nhiều khi ở một mình. Mỗi hơi thở đều đau đớn, đến mức mình cảm thấy như mình sắp chết đến nơi. Vì vậy, mặc dù mình đã cố gắng tiêm một mũi bổ sung dinh dưỡng, nhưng các tĩnh mạch của mình đều vỡ ra.
Mình thậm chí còn thử tiêm vào tĩnh mạch trên đầu như trẻ sơ sinh, nhưng chúng cũng vỡ ra. Vì vậy, mình thậm chí không thể tiêm tĩnh mạch. Hơn nữa, có thứ gì đó giống như mụn nước cứ xuất hiện trên chân mình khiến mình nhớ đến bệnh nấm da chân. Nhưng mặc dù mình đã thử bôi thuốc mỡ trị nấm da chân lên nó, nhưng tình trạng vẫn tệ hơn. Ngay cả khi mình đến phòng khám địa phương để điều trị trên hậu môn và bàn chân của mình, nó chỉ trở nên tệ hơn thay vì khá hơn.
Vì vậy, mình đã đến phòng khám đông y cổ truyền thống và làm thuốc cho mình nhưng thay vì có tác dụng, hậu môn và bàn chân của mình tiếp tục sưng lên và trở nên trầm trọng hơn. Cuối cùng, hậu môn và bàn chân của mình bị sưng lên đến nỗi mình thậm chí không thể đi lại bình thường. Bất chấp nỗi đau không thể chịu đựng được và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, mình đã dâng lên tất cả những đau khổ dữ dội với tất cả sức lực của mình với Semchigo như là mình được yêu thương.
Dù khó khăn như vậy, nhưng việc làm vợ và làm mẹ của 4 đứa con đòi hỏi mình phải làm rất nhiều nhiệm vụ, vừa là thực tế khắc nghiệt vừa là nghĩa vụ. Mình không thể tiếp tục sống như thế này, vì vậy, vì gia đình yêu quý của mình, mình phải tìm cách chữa khỏi bệnh. Tuy nhiên, ngay cả khi mình cố gắng đến bệnh viện khác ở xa, mình không có ai để đi cùng mình. Mẹ mình không thể bế đứa con thứ tư đi theo và đở mình đưa đến bệnh viện vì mình không thể đi lại được.
Mặc dù mình cương quyết để sống vì gia đình trong hoàn cảnh khó khăn này, nỗi đau ngày càng gia tăng đè nặng lên mình từ mọi phía. Mình không còn cách nào khác ngoài việc tha thiết kêu cầu Chúa. “Lạy Chúa, xin thương xót con và ban cho con sức mạnh! Xin hãy giúp con chăm sóc gia đình được giao phó cho đến cùng.”
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform