
404. Khi Mình Đến Dự Lễ Tốt Nghiệp của Em Rể Thứ Sáu
Views 2
0
0
404. Khi Mình Đến Dự Lễ Tốt Nghiệp của Em Rể Thứ Sáu
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
Đáng lẽ mình phải tham dự lễ tốt nghiệp của em rể thứ sáu vì em ấy đã tốt nghiệp đại học. Vì sức khỏe không tốt, đó là một thách thức lớn để đi xa đến Gwangju bằng xe buýt, phải di chuyển nhiều lần để dự lễ tốt nghiệp của em ấy. Tuy nhiên, mình luôn cảm thấy có lỗi và đau lòng vì đã không thể quan tâm nhiều hơn đến người em rể thứ sáu, vì mình đã bận rộn giúp đỡ người em rể thứ năm học ở Seoul.
Vì vậy, mặc dù tình trạng yếu và bệnh của mình, mình đã đến đó với Semchigo như thể mình đang đi du lịch với gia đình. Trong thời gian em ấy còn là sinh viên đại học, điều duy nhất mình có thể làm cho em là trả học phí đại học. Hoặc khi khó khăn, mình bảo em ấy vay tiền để đóng học phí đại học rồi mình đưa tiền lãi và tiền gốc hàng tháng cho má chồng để bà trả nợ hàng tháng. Tuy thế, em ấy vẫn nhận được toàn bộ hoặc đôi khi là một nửa học bổng mỗi học kỳ.
Tuy vậy, má chồng đã lấy mình toàn bộ học phí mỗi học kỳ. Em rể thứ sáu của mình gặp khó khăn trong việc đi học vì hoàn cảnh tài chính khó khăn. Lúc đó nhà chồng mình có ba sinh viên đại học và mình phải đưa cho má chồng mình tất cả học phí và trợ cấp của chúng. Nên mình không thể trực tiếp cung cấp tiền cho họ được.
Tuy thế mà, ngay cả sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, em rể thứ sáu của mình vẫn mỉm cười và nói: “Chị dâu ơi! Cảm ơn chị vì tất cả những gì chị đã làm cho em. Chị nên đội chiếc mũ tốt nghiệp này.” Em ấy đã cố mặc cho mình chiếc áo choàng và thậm chí còn đội mũ lên đầu mình! Mình rất biết ơn em ấy vì điều đó nhưng mình đã lịch sự từ chối và nói rằng: “Không, em ơi, chị chỉ chấp nhận tấm lòng của em thôi.
Má chồng nên đội chiếc mũ tốt nghiệp này. Chị sẽ thực hành Semchigo như thể chị đã mặc nó rồi.” Mình vẫy tay ra dấu từ chối. Tuy vậy, em ấy vẫn nói: “Chị dâu ơi! Nếu không có chị, chúng ta sẽ không thể kiếm sống, huống chi là học hành. Nhờ chị, em đã tốt nghiệp an toàn và chúng ta đang sống như thế này là nhờ chị. Vì vậy, chị phải mặc nó.”
Với nụ cười, em ấy cảm ơn mình, mặc cho mình chiếc áo choàng tốt nghiệp và đội mũ lên đầu mình. Ngược lại, em rể thứ năm của mình chưa bao giờ bày tỏ lòng biết ơn với mình vì sự chịu khó làm việc của mình dành cho em ấy, mặc dù mình, ngay cả trong lúc tranh đấu tuyệt vọng với bệnh tật và cái chết đang cận kề, vẫn hộ trợ em ấy cho đến khi em trở thành thẩm phán.
Tuy thế, đứa em thứ sáu của mình, người mà mình luôn cảm thấy có lỗi vì không thể quan tâm nhiều hơn, lại bày tỏ lòng biết ơn với mình như thế này! Thật sự là cảm động! Sau đó, lòng mình bắt đầu bùng cháy tình yêu thương vì mong muốn làm tốt hơn cho em khi mình cảm thấy được khen thưởng nhiều vì em hiểu được cảm xúc của mình. Mình cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hãy soi sáng cho những ngày tháng sắp tới của em ấy.”
Sau này, Chúa dẫn dắt gia đình em rể thứ sáu của mình lãnh nhận phép rửa tội và trở thành con cái Chúa. Mình vô cùng biết ơn Chúa vì đã lắng nghe lời cầu xin khiêm tốn của mình.
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform