
402. Mình Cùng Con Ra Đường Để Chết Nhưng…
Views 2
0
0
402. Mình Cùng Con Ra Đường Để Chết Nhưng…
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 402. Mình Cùng Con Ra Đường Để Chết Nhưng…
Đứa con thứ ba của mình đang trong giai đoạn tập nói, nên cháu có thể hiểu được một chút những gì người ta nói. Lo lắng rằng cháu có thể bị tổn thương bởi những lời gay gắt của má chồng, mình mau bịt tai cháu lại để cháu không thể nghe được nữa. Tuy nhiên, những lời nói tàn nhẫn đó đã trở thành những mũi dao sắc bén, đâm sâu vào trái tim non nớt của mình, như muốn bẻ gãy ý chí để sống bằng dùng hết sức lực để chống lại mọi khó khăn.
Mình ôm chặt đứa bé và nói: “Được rồi, con ơi, nếu bệnh của con không thể chữa khỏi, chúng ta hãy cùng chết. Mẹ cũng chưa khỏi bệnh nên không còn sức để sống nữa. Bà nội coi chúng ta là vật chướng ngại, vậy chúng ta sống thêm nữa để làm gì?” Mình đã cố gắng để sống, dâng hiến mọi sự với Semchigo Trong lúc bất đắc dĩ phải ở nhà má chồng đưa con đi phòng khám Nhi, mình đã cố gắng hết sức để không gây phiền toái cho gia đình chồng.
Vì vậy, mình đã mất ngủ nhiều đêm để chăm sóc con, mặc dù rất khó để chăm sóc bản thân mình. Khi đứa trẻ khóc vào ban đêm, mình sợ rằng tiếng ồn có thể đánh thức gia đình chồng mình. Do đó, mình thường bế con ra ngoài và dỗ bé trong lúc vật lộn bằng cách ôm bé trong vòng tay hoặc cõng trên lưng, thậm chí đổ mồ hôi đầm đìa để tiếng khóc của bé không lọt vào tai gia đình chồng đang ngủ trong nhà. Mình đã cố gắng hết sức theo cách đó.
Tuy nhiên, mình mau nhận ra những lời lẽ gay gắt của má chồng không chỉ nhắm vào đứa trẻ. Chúng cũng dành cho mình. Như mình đã biết quá rõ, một cảm giác cay đắng sâu sắc trào dâng trong mình như một làn sóng dữ dội, đe dọa nhấn chìm mình. Bất chấp những lời lẽ gay gắt mà bà đã nhắm vào mình cho đến nay, là con dâu của bà, đã ân cần dâng nó lên bởi vì mình luôn thực hành Semchigo như thể mình đã nhận được tình yêu thương của bà ta.
Tuy nhiên, mình vô cùng đau lòng khi đứa con nhỏ không biết gì của mình, chỉ biết vùng vẫy trong đau đớn cũng phải nghe những lời cay nghiệt của bà ta. Rất khó để dâng hiến với Semchigo như thể chúng tôi đã nhận được tình yêu thương. Tim mình như bị con dao nhọn đâm vào, vì vậy mình ôm lấy lồng ngực đau nhức của mình. Tuy vậy mà, mình nghĩ nó xảy ra vì sự có mặt của mình ở đó. Mình coi đó là lỗi của mình. Cho nên mình lập tức xin sự tha thứ của má chồng.

“Con thực sự xin lỗi vì má đã không thể ngủ ngon vì đứa trẻ. Con sẽ đảm bảo điều này sẽ không xảy ra nữa.” Mình xin lỗi và cúi chào má chồng, người thậm chí không nhìn mình hay trả lời. Như thể chạy trốn, mình thu dọn đồ đạc của mình, cõng đứa trẻ trên lưng và đi ra con đường lặng vắng trong đêm khuya khi mọi người đang ngủ say.
Sau khi rời khỏi nhà má chồng của mình cách vội vàng như vậy, mình hít một hơi thật sâu, cảm thấy không khí đêm lạnh lẽo thấm vào sâu của phổi, đánh thức mình khỏi cuộc đấu tranh bởi sự cố đau lòng mà mình vừa trải qua. Nhưng, khi mình đã cố gắng để chết, mình thậm chí không biết làm thế nào để chết. Rồi, trong khi xoa dịu trái tim tan vỡ của mình, mình thì thầm với bản thân: “Đúng vậy, Yoon Hong-seon! Tập trung sức lực của ngươi lần nữa. Hãy để mình làm nó cho xong. Sự việc đó là lỗi của mình khi mình ở lại đó. Nó xảy ra bởi vì mình đã ở đó.”
Khi mình nghĩ như vậy, nỗi buồn bao trùm trái tim non nớt của mình dường như dịu đi một chút. Trên hết, mình không thể đơn giản chọn cái chết, bị gánh nặng tình yêu dành cho người mẹ thân yêu và những đứa con mà mình thương hơn cả mạng sống. ”Mình đã hy sinh những gì để giữ được gia đình mình!” Đứa con thứ ba đáng thương, cõng trên lưng mình, vẫn khóc và ho ngay cả trong lúc đó.
Lau đi những nước mắt vô tận, mình cõng đứa con thứ ba trên lưng và đi bộ một lúc lâu đến Bến Xe Buýt Gwangju. Khi mình đến nơi, thì nó đã 5 giờ sáng. Mình bắt chuyến xe buýt đầu tiên hướng đến Jindo qua Yeongam. Tại bến xe buýt Yeongam, mình đã đợi tới 5 tiếng đồng hồ để có chiếc xe buýt khác đi đến Gunseo. Và cuối cùng mình đã trở về nhà.
Kiệt sức và ướt đẫm mồ hôi, mình vào nhà và ngã quỵ với đứa con trên lưng. Mẹ mình, trong sự kinh ngạc của bà, đã khóc trong đau khổ và mau làm cháo đậu xanh hết lòng và cho mình ăn, con gái đang hấp hối của mẹ. Mặc dù mẹ mình không hỏi mình chuyện gì đã xảy ra ở nhà má chồng mình, nhưng chắc mẹ đã bắt được nó, vì mình đã trở về nhà hoàn toàn kiệt sức, cõng đứa con trên lưng và đầy nước mắt.
Khi tỉnh lại, mình đã bị suy sụp bởi hoàn cảnh mình phải rời khỏi nhà má chồng mình trong đêm khuya như thể đang chạy trốn. Đứa con thứ ba của mình vẫn bị ho, không biết chuyện gì đã xảy ra. Vì mình cảm thấy rất tội nghiệp cho con, mình bật khóc, ôm mẹ mình và các con vào lòng. Nhưng mình có thể làm gì? Mình đã thực hành Semchigo như thể mình nhận được tình yêu thương của má chồng mình và dâng lên là lỗi của mình vì mình đến viếng thăm nơi đó.
Và với quyết tâm mới, mình đã cố gắng hết sức để chăm sóc đứa trẻ để bé có thể hồi phục nhanh chóng. Tuy nhiên, ho gà không có nghĩa là nó sẽ chỉ kéo dài một trăm ngày, mặc dù điều đó có nghĩa ở Hàn Quốc là ‘một trăm ngày ho.’ Nếu không được chữa khỏi trong vòng một trăm ngày, nó có thể phát triển thành bệnh suyễn, họ nói. Khi bé vẫn còn ho khi vượt qua một trăm ngày, trường hợp con gái tôi thực sự đã tiến triển thành hen suyễn. Vì bé vẫn còn ho dữ dội sau một trăm ngày, trường hợp của con gái mình thực sự đã tiến triển thành bệnh hen suyễn.