
398. Nỗi Đau Xé Lòng Khi Phải Từ Biệt Bà Ngoại Yêu Dấu của Mình
Views 40
0
0
398. Nỗi Đau Xé Lòng Khi Phải Từ Biệt Bà Ngoại Yêu Dấu của Mình
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 398. Nỗi Đau Xé Lòng Khi Phải Từ Biệt Bà Ngoại Yêu Dấu của Mình
Bà ngoại mình qua đời ở tuổi 96, tuổi đã khá cao. Đó là lý do tại sao mọi người nói rằng cái chết của bà là điều may mắn vì bà đã sống một cuộc đời dài như vậy. Đó là lý do tại sao có rất ít người khóc. Tuy nhiên, riêng mình cảm thấy đau lòng đến mức không ngừng được nước mắt. Người bà yêu dấu của mình, đã rất buồn khi buông tay mình ra, khóc lóc âu sầu vì không muốn xa mình! Bàn tay ấm áp của bà, vốn đã ôm chặt lấy mình khi bà khóc rất nhiều, trở nên lạnh lẽo, buông thõng cách bất lực, không thể nắm lấy mình được nữa. “Bà ngoại, con phải làm sao đây?
Mình không giúp được mà cứ khóc và ký ức về những ngày tháng của mình với bà ập đến, khiến mình rơi nhiều nước mắt hơn. Mỗi lần mình nghĩ đến bà đã bị ngược đãi ở đây và ở đó trong khi bà còn sống, mình cảm thấy rất tội nghiệp cho bà và đồng thời, khao khát được gặp bà, tất cả đều làm trái tim mình tan nát vô cùng.
Trước khi bà sống với mình tại nhà má chồng mình (= nhà con gái của bà) ở Gwangju, bà đã ở lại một thời gian trong nhà cháu gái của bà ở Naju. Từ đó trở đi, mình đã thỉnh thoảng đến thăm bà với một số đồ uống và đồ ăn nhẹ. Mình đã phục vụ bà như vậy bằng cách tiết kiệm một ít tiền, mặc dù mình đã không ăn và bị kẹt tiền mặt vì phải cứ gửi tiền cho má chồng mình.
Sau đó, bà sẽ rất vui mừng đến nỗi bà sẽ kéo váy lên, lấy ra một số tiền mà bà trân trọng và giữ kỷ từ thắt lưng, và đưa nó cho mình cách lặng lẽ. Lúc đầu, mình kiên quyết từ chối chấp nhận nó, nhưng cuối cùng mình đã chấp nhận tình yêu của bà vì bà bắt đầu khóc. Sau đó, mình sẽ luôn cộng số tiền đó vào tiền của mình để mua bất cứ rượu gì và đồ ăn nhẹ nào mà bà yêu thích. Khi chúng tôi ngày càng thân thiết với nhau hơn, bà lặng lẽ hỏi mình: “Con ơi, con có thích uống rượu không?”
Mình trả lời: “Bà ngoại, con không uống được rượu chút n à o . N g a y c ả v i ệ c l ọ c makgeolli (rượu gạo truyền thống của Hàn Quốc) cũng khiến mình say và bất tỉnh. Mình đã ngất xỉu nhiều lần vì nó.” Bà rất ngạc nhiên khi mình trả lời và nói: “Ôi chao, con lớn lên là đứa con gái duy nhất. Vậy thì, làm sao con có thể học cách thể hiện sự tôn trọng như vậy với người lớn tuổi? Nếu con không thích rượu, có lẽ con sẽ không biết cách mời họ.”
Bà thốt lên trong nước mắt: “Bà thích rượu nhưng ngay cả khi bà nói với cháu gái bà rằng bà muốn uống nó, nó vẫn không mua chúng cho bà. Tuy vậy, làm thế nào con không thích rượu có thể học cách cung cấp nó cho bà!” Bà bật khóc, nói thêm rằng mặc dù bà chỉ thỉnh thoảng yêu cầu cháu gái của mình mua nó cho bà vì bà quá già để đi chợ, nhưng cháu gái của bà sẽ phớt lờ nó.
Vì vậy, bà ngoại của mình, người chỉ nhận được sự thiếu hiếu khách như vậy, sẽ bị choáng ngợp với rất nhiều niềm vui khi rơi nước mắt, nói lời cảm ơn với mình, mỗi khi mình đến thăm bà. Mặt khác, má chồng mình, con gái của bà ngoại (= bà ngoại của chồng mình), thường mắng mình, nói: “Con bị hư hỏng vì con lớn lên là con gái một, được nuông chiều.” Nhưng bà, bà ngoại chồng mình thì khác; bà sẽ nói: “Con, ngay cả khi con lớn lên mà không có anh chị em nào dưới sự chăm sóc của một người mẹ đơn thân, con làm tốt hơn nhiều so với những đứa lớn lên trong gia đình lớn với cả hai cha mẹ còn sống.”
Bà thực sự giống như một thiên thần và đáng thương như một đứa trẻ ngây thơ. Mình, về bản chất, yêu thương và trân trọng những quý bà và quý ông lớn tuổi. Như mình đã đối xử với người già bằng tất cả tình yêu và sự tận tâm của mình, không có một người già nào mà mình gặp mà không ưa mình. Chẳng phải mình đã sống hạnh phúc, chia sẻ tình yêu sâu sắc với ông già được gọi là xiên sắt sao?
Mình tin rằng khi chúng ta đối xử với người khác bằng tình yêu, tình yêu đó cuối cùng sẽ vang vọng lại với chúng ta. Mặc dù bà đã sống trong sự cô đơn và cô độc, bà ngoại chồng mình đã tìm thấy hạnh phúc khi bà sống với mình, và mình cũng rất vui mừng khi có thể thể hiện tình yêu thương với bà ngay cả giữa căn bệnh của mình. Khi bà ở nhà mình, bà thường nói: “Con, nhờ con, bây giờ là thời gian hạnh phúc nhất đối với bà trong đời.”
Bà sẽ bày tỏ niềm vui của bà, cười rạng rỡ như một đứa trẻ, điều đó khiến mình cũng vui theo. Chúng tôi đã sống vui vẻ, chia sẻ tình yêu đích thực với nhau. Nhưng bây giờ bà đã qua đời, mình đã quyết tâm chắc chắn rằng, trong khi mình vẫn còn thở và sống, mình sẽ làm hết sức cho gia đình và thể hiện sự tôn trọng và tình yêu của mình với ông bà chủ nhà, một cặp vợ chồng già, với Semchigo như thể họ là ông bà chồng mình hoặc bố mẹ mình.
Khi con trai lớn của mình khoảng 6 hoặc 7 tuổi, mình đưa bà ngoại chồng về nhà chăm sóc. Khi mình nhìn lại quá khứ trong khi viết sự việc này, một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua kể từ khi bà rời khỏi thế gian này. Tuy thế mà, mình vẫn nhớ bà và ông già được gọi là xiên sắt, và vợ ông. Mình thương họ rất nhiều đến nỗi mình thấy mình đã khóc mà chiếc khăn tay của mình hoàn toàn ướt đẫm nước mắt khi viết bài này. Mình cầu xin rằng giờ đây họ đang được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu trước ngai Thiên Chúa...
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform