Đời Sống Linh Hồn Nhỏ Bé do Chúa Chuẩn Bị
390. Chăm Sóc Má Chồng Ngay Cả Trong Hoàn Cảnh Không Thể
Views 26
0
0
390. Chăm Sóc Má Chồng Ngay Cả Trong Hoàn Cảnh Không Thể
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 390. Chăm Sóc Má Chồng Ngay Cả Trong Hoàn Cảnh Không Thể
Sáng hôm sau, khi chồng mình về nhà thay quần áo, mình kể cho anh ấy nghe những gì má anh ấy (=má chồng mình) đã nói ngày hôm trước về mẹ ruột của bà ta(=bà ngoại anh ấy, bà ngoại chồng mình), nói thêm rằng mình đã nói với bà ta rằng mình sẽ chăm sóc mẹ ruột của bà. Anh ấy cũng hài lòng với ý tưởng này. Sau khi chồng tôi đi làm, má chồng mình đến vào sáng sớm với mẹ của bà ta. Tuy nhiên, trước khi mẹ bà vào phòng, má chồng mình đã vội vã rời đi và nói: “Thôi má đi đây.”
Mình thấy hơi lạ khi bà rời đi ngay cả trước khi mẹ của bà(= bà ngoại chồng mình) vào phòng. Mình ước gì bà ta nắm tay bà ngoại một cách trìu mến dù chỉ một lần nhưng mình đã thực hành Semchigo như thể bà ta đã nắm tay bà ngoại, quyết tâm yêu bà ngoại chồng mình nhiều hơn thay cho con gái bà (=má chồng mình). Nhiều năm trước, khi mình còn sống ở nhà ba má chồng ở Gwangju, mình cũng đã chăm sóc bà ngoại này. Lúc đó chúng tôi được sống hạnh phúc, yêu thương nhau.
Vì vậy, khi nhìn thấy bà ngoại trong sân nhà, mình vui mừng khôn xiết đến nỗi mình tự hỏi đây là nằm mơ hay thực. Trong khi đó, bà đã già đi đáng kể, gầy đi nhiều so với thời chúng tôi chung sống, tất cả những điều đó khiến lòng mình đau xót. Mình nói: “Bà ngoại, chào bà. Con đã nhớ bà suốt thời gian qua.” Bà ngoại chồng mình cũng vui mừng và vừa nhìn thấy mình, bà nắm chặt tay mình và nói: “Ôi con ơi! Con có cho phép bà đến không?”
“Dạ, thưa bà. Con nhớ bà lắm. Xin bà từ nay về sau hãy ở với chúng con nhé.” “Ôi chao, ngay cả con cái của bà cũng khinh thường bà, và bà buộc phải sống, lang thang không nơi nào để đi vì bà không thể chết được. Nhưng con lại chào đón bà. Bà rất biết ơn.” “Bà ơi, con muốn chăm sóc bà thật tốt, nhưng sức khỏe của con không được tốt. Xin hãy hiểu nếu con chậm chạp hoặc nếu bà không hoàn toàn hài lòng.”
“Ồ, được, được. Bà đã biết con nhiều khi chúng ta chung sống với nhau, phải không? Con chắc chắn là một thiên thần hay nàng tiên được gửi đến từ thiên đàng.” “Bà ơi, xin bà đừng nói như vậy. Con thật không xứng đáng. Bà đã gặp khó khăn khi đến đây, vì vậy hãy nghỉ ngơi ngay nhé.” Trong nhà chúng tôi, ngoài phòng ngủ chính, còn có một căn phòng nhỏ nữa.
Mặc dù các con mình đã lớn, cả bảy người trong gia đình, bao gồm cả mẹ mình, ở chung một phòng để tiết kiệm chi phí sưởi ấm dù chỉ một chút, vì mình thậm chí không thể cào cành cây trên núi do căn bệnh, nên mình phải mua củi để nhóm lửa. Tuy nhiên, bây giờ bà ngoại chồng mình đến, mình đã dọn sạch căn phòng nhỏ không dùng và để bà ở đó để bà có cho riêng mình và cảm thấy thoải mái.
Và mình đốt lửa để sưởi ấm căn phòng của bà. Dù khó khăn đến đâu khi không có nhiều tiền, mình vẫn đảm bảo duy trì ngọn lửa cho bà ngoại một cách rộng lượng. Mình chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về việc làm bất cứ điều gì cho bà. Bà bị ở trong phòng lạnh nên khi đột nhiên thấy mình ở trong phòng ấm áp, lúc đầu bà lấy hơi.
“Huff, huff, huff!” bà cố gắng lấy lại hơi thở, khiến bà không thể ngủ ngon. Lo bà ngoại có vấn đề gì, mình đã thức suốt đêm bên cạnh bà với đôi mắt mở. Mình cầu nguyện: “Lạy Chúa, như căn phòng lạnh lẽo này đã trở nên ấm áp, xin hãy sưởi ấm lòng của bà ngoại chúng con, người phải đối mặt biết bao gian khổ và cũng biến trái tim của con dâu thành người có trái tim ấm áp.” Mình luôn chăm sóc bà chu đáo với lời cầu nguyện này trong lòng.
Sau một thời gian, bà đã thích nghi và bắt đầu ngủ ngon. Lúc bà mới đến, bà có vẻ đói lắm, chắc do lâu ngày không ăn uống đàng hoàng nên ăn hai bát cơm và khi mình đưa bánh mì thì bà đã ăn gần hết trước khi các con mình kịp ăn. Nên, mình dâng bà lên với lời nguyện của mình xin Chúa giúp bà tiêu hóa tốt và giữ bà được an toàn.
“Lạy Chúa, vì bà ngoại hầu như không ăn uống đàng hoàng, bà có thể gặp khó khăn trong việc tiêu hóa quá nhiều thức ăn ăn trong vội vàng. Xin đổi thức ăn để bà có thể nuốt trôi chảy và tiêu hóa tốt. Ngoài ra, xin xoa dịu cơn đói của bà và lấp đầy sự trống rỗng trong trái tim bà đã bị con dâu làm tổn thương suốt bao năm qua để linh hồn và thể xác của bà được khỏe mạnh,” mình cầu xin.
Mặc dù bà đã ăn hai bát cơm ngay khi bà đến, nhờ ơn Chúa, bà đã tiêu hóa thức ăn rất tốt. Mình rất biết ơn và vui vì điều đó. Sau khi đến nhà chúng tôi một thời gian, bà dần dần thích nghi với nhà chúng tôi. Bà bắt đầu chỉ ăn một bát cơm và chia sẻ bánh mì với các cháu.
Mình làm đầy bụng mình với nước và thực hành Semchigo như thể mình đã ăn đồ ăn. Tuy nhiên, khi nhìn bà thích nghi và ăn uống đầy đủ, mình cảm thấy tràn ngập niềm vui như thể mình đã no dù chẳng ăn gì. Xét đến tình trạng sức khỏe của mình, về cơ bản là đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, mình không thể làm những công việc như vậy từ góc độ con người. Phòng tắm của chúng tôi là phòng tắm truyền thống, nên sẽ rất nguy hiểm nếu bà ở đó một mình.
Vì vậy, mỗi khi bà cần đi vệ sinh, mình đều giúp bà đặt chân lên hai tấm ván đặt trên hố, đảm bảo chân bà không bị trượt xuốn hố. Mình sẽ giúp bà cởi quần áo dưới, giúp bà dọn dẹp sau khi làm việc, và sau đó mặc quần áo bà vào. Mình cảm thấy thỏa mãn khi làm những nhiệm vụ này. Vì vậy, cho dù mình có đau đớn và mệt mỏi đến mức nào, ngay cả khi cảm thấy như mình có thể chết trong đau đớn, mình đã trải nghiệm rằng không có gì là không thể khi tiếp cận với tình yêu.
Mình tin rằng nếu tình yêu của mình thậm chí có thể hỗ trợ một chút trong việc phục hồi sức khỏe tinh thần và thể xác của bà, thì bản chất nó, đó là lý do để biết ơn. Do đó, mình muốn trở thành liều thuốc mới của tình yêu được tái tạo những vết thương nhức nhối và đau đớn của bà, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải mạo hiểm mạng sống của mình. Mặc dù đó là một thách thức đối với mình để kiểm soát cơ thể của chính mình, mình sẽ đưa bà đi dạo, cõng bà trên lưng.
Khi mình đi dạo, mình cầu nguyện: “Lạy Chúa, khi con cõng bà trên lưng trong khi đi bộ, xin chữa lành nhiều vết thương của bà như những bước đi của con và ban cho bà sức khỏe tốt trong suốt quãng đời còn lại. Amen!” Mỗi lần mình cõng bà trên lưng, mình tha thiết cầu xin Chúa cho tất cả những lợi ích của việc tập thể dục tuôn chảy vào bà, vì bà bị đi lại khó khăn. Mình cầu nguyện cho bà trở nên mạnh mẽ càng sớm có thể.
Và khi mình xoa bóp cho bà, mình cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hãy chữa lành và xoa dịu tâm hồn và thể xác của bà, giải phóng mọi căng thẳng và tắc nghẽn do những vết thương trong quá khứ của bà gây ra và gìn giữ cho bà được khỏe mạnh.” Mặc dù gia đình mình gặp khó khăn về tài chính, mình đã cố gắng hết sức để chuẩn bị những bữa ăn ngon cho bà.
Mỗi lần nấu ăn cho bà ngoại, mình luôn cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hãy biến thức ăn này thành liều thuốc mới của tình yêu, ban sức mạnh cho người bà đang suy yếu của con và đảm bảo sức khỏe cho cả gia đình chúng con, cả linh hồn lẫn thể xác.” Giống như mình đã từng nghiên cứu nấu ăn với sự tận tâm vì sức khỏe của chồng, mình cũng làm như vậy để bà mình được hồi phục. Bất cứ khi nào có cơ hội được những món ăn ngon, mình đều đưa hết cho bà ngoại với Semchigo như thể mình đã ăn rồi. Thế là mình không thể không vui hơn.
Khi mình yêu thương chăm sóc bà, bà đã hồi phục đáng kể mỗi ngày trôi qua, trái ngược với những gì bà đã khi lần đầu tiên đến nhà mình; lúc đó bà đã rất gầy gò, hốc hác và gù lưng. Bây giờ, lưng gù của bà thẳng lại, bà lên cân và sinh lực được cải thiện rất nhiều khiến hàng xóm của chúng tôi ngạc nhiên và không thể không nói về nó.
Họ thường nói: “Bà ta sẽ sống thoải mái qua tuổi 100.” Sau khi đến nhà chúng tôi ở tuổi 95, bà tiếp tục cải thiện và khỏe mạnh hơn khi bước sang tuổi 96. Không muốn để bà ngoại mình cô đơn, các con mình thường đến thăm bà bất cứ khi nào chúng có thể, làm những điều dễ thương và mát-xa cho bà với đôi bàn tay nhỏ bé của chúng. Bà nói với mình: “Nơi này thực sự là thiên đàng,” và bà rất yêu mến các con mình.
Mình thương bà ngoại chồng mình lắm. Đối với mình, không có hàng xóm thân thiết, nên bà rất trọng đại đối với mình, như một người bạn, người chị, hoặc một người mẹ. Mình thường nói với bà: “Bà ơi, con thương bà rất nhiều. Chúng ta hãy sống với nhau ở đây thật lâu dài nhé.” Mình sẽ cõng bà trên lưng mỗi ngày và cho bà nhiều nụ hôn, thể hiện tình yêu của mình với bà vì bà rất đáng thương.
Làm sao một người bệnh như mình có thể cõng bà trên lưng? Tình yêu tối đa mà mình dành cho bà đã trở thành động lực biến điều không thể thành điều có thể. Bà thường rơi nước mắt và nói: “Con không thuộc về thế gian này. Ngay cả con cái của mình cũng bỏ rơi bà, một bà già có nhiều tội lỗi, vậy mà con lại tỏ ra yêu thương bà, khiến bà phải rơi nước mắt…” Bà đã nắm chặt tay mình và khóc.
Mỗi lần điều này xảy ra, mình lại nói: “Không, thưa bà! Con đơn giản chẳng là gì cả. Con chỉ cố gắng hết sức để sống tốt thôi.” Bà đã trả lời: “Ồ, cho dù không nói ra, thì con cũng thật đáng yêu đối với bà. Con, người xinh đẹp, chỉ nói những lời đẹp đẽ! Làm sao một người như con lại cho bà sống thoải mái như vậy ở tuổi già?” Bà và mình đã chia sẻ tình thương sâu sắc, ôm nhau và cùng khóc, rồi các con mình cũng khóc theo.
Cho dù mình có cảm thấy đau đớn và mệt mỏi đến mức nào, và dù những thử thách và khó khăn trong công việc hàng ngày đến đâu, thì thời gian được chia sẻ tình yêu đích thực vẫn là niềm hạnh phúc vô bờ bến đối với mình, và đó là điều mình hằng mong mỏi và không bao giờ quên, cho đến bây giờ.
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform