Đời Sống Linh Hồn Nhỏ Bé do Chúa Chuẩn Bị
389. Đưa Bà Ngoại của Chồng, Mẹ Ruột của Má Chồng Mình Về Nhà Mình.
Views 93
0
0
389. Đưa Bà Ngoại của Chồng, Mẹ Ruột của Má Chồng Mình Về Nhà Mình.
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 389. Đưa Bà Ngoại của Chồng, Mẹ Ruột của Má Chồng Mình Về Nhà Mình.
Mình đã ở trong tình trạng rất nguy kịch với cơ thể đầy đau đớn và bệnh tật đến mức rất khó để chăm sóc bản thân. Lúc đó, trong khi mình đang bị chảy máu liên tục, bệnh ung thư đã lan khắp cơ thể mình, tiến triển đến giai đoạn cuối và mình hoàn toàn không hề hay biết về điều đó. Hơn nữa, mình không thể ăn được và mủ máu lại rỉ ra từ vết mổ tưởng như đã lành. Tệ hơn nữa là mình còn bị chảy máu tử cung.
Sau khi tình cờ nghe được các bác sĩ ở bệnh viện đại học nói rằng ruột của mình có thể đã bị thối rữa, lời nói của họ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu mình. Mỗi lần nó lóe lên trong tâm trí mình, mình sẽ lắc đầu, kêu cầu Chúa và làm mới quyết tâm của mình để sống sót. “Lạy Chúa, con phải sống. Xin hãy biến những loại thuốc này con đang dùng thành phương thuốc kỳ diệu và chữa lành cơ thể ốm yếu của con.
Con không thể chết, không phải vì tôi muốn sống, mà vì người mẹ và những đứa con đáng thương của con. Xin ban cho con sức mạnh để làm tròn bổn phận của con với tư cách là người con, người mẹ và để nuôi sống gia đình con.” Khi mình tha thiết cầu nguyện với Chúa như thế này, mặc dù mình không thể cử động được chút nào, mình dần dần lấy lại được khả năng cử động và có thể chăm sóc con cái, quản lý công việc gia đình từng chút một.
Một ngày nọ, má chồng mình đến nhà mình. “Con có ở nhà không, con?” Giật mình trước giọng nói của bà, mình dừng lại những gì mình đang làm và nhanh chóng đi ra ngoài sân. “Má, vào đi.” Bà ngồi xuống sàn khiến mình rất căng thẳng và lo lắng không biết liệu bà có đến hỏi tiền nữa không. May mắn thay, bà không đề cập đến tiền mà thay vào đó nói điều khác.
“Con có nhớ mẹ của má mà chúng ta đã sống chung khi con sống với chúng tôi ở Gwangju không?” “Tất nhiên, làm sao con quên được bà?” “Bà bây giờ đã 95 tuổi và má chỉ buồn khi thấy bà đau khổ vì con dâu của mình.” Và má chồng mình giải thích rằng mẹ ruột của bà (= bà ngoại chồng mình) đang cảm thấy khó chịu khi phải thấy sự ngược đãi của con dâu.
Trong lúc nghe má chồng nói, lòng mình cứ nhức nhói. Theo lời má chồng mình, bà ngoại chồng mình phải trải qua mùa đông trong căn phòng không có hệ thống sưởi khi tuổi đã cao như vậy. Chỉ khi con trai bà ở nhà, con dâu mới chuẩn bị bữa ăn cho bà. Nhưng khi ông vắng mặt, con dâu lại lơ là việc phục vụ bữa ăn cho bà. Thế là bà bị buộc phải bỏ bữa ăn vì bị con dâu xử tệ.
Tiếc thay, bà ngoại không thể chịu nổi sự ngược đãi của con dâu mà phải ở với con gái lớn (má chồng mình) và với cháu trai lớn, liên tục di chuyển từ nơi này sang nơi khác như người lang thang. Khi bà ở lại nhà cháu trai lớn của bà ở Naju một thời gian, mặc dù bà rất thích rượu nhưng cháu dâu của bà ở đó lại không thích nên không cho bà uống.
Vì thế, từ khi mình sinh con gái lớn, thỉnh thoảng, mình sẽ chia số tiền ít ỏi của mình và với một số tiền đó, mình sẽ mua và đưa rượu và đồ ăn nhẹ cho bà ngoại chồng, mà người khác không nhìn thấy. Mỗi lần mình làm như vậy, bà ngoại đều rơi nước mắt và nói: “Con ơi, bà rất biết ơn. Cảm ơn con. Chỉ có con mới quan tâm đến bà như vậy.”
Sau đó, tình cờ, bà ta cố gắng đưa cho mình một số túi tiền nhỏ. Rồi, mình chút gia vào với bà, không muốn chấp nhận nó. Khi đó bà cảm thấy buồn vì mình không chịu nhận và thậm chí còn khóc. Vì vậy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận tiền và mình sẽ thêm tiền để mua thêm đồ uống và đồ ăn nhẹ cho bà.
Đây là một kỷ niệm quý giá và bí mật chỉ giữa chúng tôi. Và khi mình chuyển đến nhà chồng ở Gwangju, mình đã chăm sóc bà ngoại cũng đang sống ở đó vào lúc đó. Vào đêm khuya, sau khi hoàn thành xong mọi việc nhà cho đại gia đình mười sáu người, mình sẽ vào phòng bà để cho bà có bạn, trò chuyện và mát-xa cho bà. Bà ngoại thường nói: “Có phải con được gửi từ trên xuống không? Con có phải từ mặt đất lên không? Làm sao một người tốt bụng như con có thể hiện hữu?
Con là một người tốt bụng như vậy, đến gia đình này làm cho má chồng con vui và thoải mái.” Và bà vui vẻ như một đứa trẻ. Thực ra, má chồng mình biết mình sống vui vẻ và thương bà ngoại ở Gwangju và bà ngoại cũng hài lòng với mình. Đó là lý do tại sao bà ta đến với mình, mong muốn mình chăm sóc bà ngoại. Cơn đau bụng của mình kéo dài và sức khỏe mình dường như sa sút đáng kể, khiến việc tiếp tục cuộc sống hàng ngày trở nên vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên, mình không thể chịu nổi khi nghĩ đến người bà thân yêu của mình bị ngược đãi. May mắn thay, vết thương của mình đang dần dần lành lại. Nhưng lúc đó, mình không hề biết rằng mình đang sắp chết vì căn bệnh ung thư giai đoạn cuối, mình đang ở trong tình trạng mà ngay cả việc quản lý cơ thể của chính mình cũng khó khăn. Ngoài ra, sống theo kiểu nông thôn truyền thống, mình phải nuôi bốn đứa con và cũng phải chăm sóc chồng.
Tuy nhiên, mình cảm thấy rất thương hại cho bà đã bị ngược đãi và mình quyết định: “Cho dù cơ thể mình có suy sụp, mình cũng phải đưa bà về nhà thực hành Semchigo như thể mình chăm sóc cha mình, người mà mình đã nhớ nhung.” Vì thế mình nói với má chồng: “Má ơi, xin hãy đưa bà ngoại về đây. Con sẽ chăm sóc bà.” Rồi, như chờ đợi câu trả lời của mình, má chồng mình trả lời: “Được rồi, ngày mai má sẽ đưa chà đến”. Mình trả lời: “Dạ, thưa má!” Và bà lập tức rời đi.
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform