Đời Sống Linh Hồn Nhỏ Bé do Chúa Chuẩn Bị

388. Cái Giá Phải Trả cho Lời Nài Xin Đầy Nước Mắt và Khẩn Cầu


💌 388. Cái Giá Phải Trả cho Lời Nài Xin Đầy Nước Mắt và Khẩn Cầu

Kết quả xét nghiệm tại Bệnh viện Đại học Jeonnam, nơi mình đã mổ phẫu, hoàn toàn khiến mình nản lòng. Bác sĩ mổ phẫu, với vẻ mặt rất nghiêm túc, mắng mình: “chị đã làm gì cho đến khi tình trạng của chị trở nên trầm trọng hơn thế này? Ruột của chị đã bị dính chặt hoàn toàn và không còn lựa chọn nào khác ngoài cuộc phẫu thuật khác.” Mình quá hoang mang trước những lời trách mắng của ông và những kết quả vô vọng mà mình đã giải thích chi tiết cho ông ấy, theo tình huống mà mình đã trải qua.

“Bác sĩ, mình không hề lơ là. Mình đã chăm chỉ đến các bệnh viện khác nhau mỗi ngày và được các phương pháp điều trị như khử trùng, tiêm thuốc, uống thuốc và bôi thuốc mỡ. Nhân tiện, sau khi phẫu thuật ở bệnh viện này, mình thậm chí không thể uống nước vì liên tục nôn mửa. Bụng mình đầy hơi vì vết thương đến nỗi mình không thể đi lại bình thường được, thay vào đó mình phải bò” Ông ta nói: “Vậy thì lẽ ra chị nên đề cập chuyện đó với nhân viên y tế!” Mình trả lời: “Tất nhiên là mình có đề cập điều đó.”


“Chị đã nói những điều này với ai?” Bác sĩ kích động hỏi, và mình càng ngơ ngác nói một cách vô thức như thể đang giải thích những sự việc đã xảy ra lúc đó. “Mình cứ nói điều đó với các y tá. Và ngay cả trong các lúc đó, mình đã đề cập đến nó với bác sĩ. Mình đã nói về nó nhiều lần. Nhưng mỗi lần mình làm vậy, các y tá đều bác bỏ nó, nói rằng đó chỉ là một đoạn ruột thừa được cắt bỏ nhưng tôi đã phản ứng thái quá. Vì vậy, khi mình không thể đi lại, họ đánh mình, đầu gối mình và thậm chí còn đá mình.”


Khi nghe điều này, bác sĩ hoàn toàn bị sốc và hỏi: “Cái gì! Chị đang nói về y tá nào vậy?” Nhận thấy mình có thể khiến các y tá gặp rắc rối hoặc bị đuổi, mình nhanh chóng đổ lỗi cho mình và lẩm bẩm: “Không, đó không phải lỗi của các y tá. Tất cả là lỗi của mình khi rơi vào tình huống này.” Trên thực tế, mình đã không thể ăn gì cả trước khi xuất viện và mình thậm chí đã nôn ra món súp bổ dưỡng mà má chồng mình nấu.

Sự thật là kể từ khi phẫu thuật, tình trạng của mình ngày càng xấu đi và mình rơi vào tình trạng đau đớn đến mức không thể đi lại được. Sau đó, mức độ nghiêm trọng của tình trạng bất thường của mình, chưa hồi phục, lẽ ra phải được các bác sĩ và y tá nhận ra và kiểm tra và mình nên phải đưa trở lại phẫu thuật ngay. ‘Nếu họ chú ý một chút đến những gì mình nói và thực hiện một số xét nghiệm vào lúc đó, họ có thể mau phát hiện ra miếng gạc còn sót lại trong bụng mình… Tuy nhiên, cho đến nay mọi chuyện đã không ổn, thì có ích gì nếu đổ lỗi cho nhân viên y tế?


Nếu việc đổ lỗi cho họ có thể mang lại sức khỏe cho mình, thì có lẽ điều đó cũng đáng. Vì điều này đã xảy ra rồi, nên mình coi đó là sự hy sinh cần thiết, coi đó là lỗi của mình và chấp nhận đó là số phận của mình. Và mình đã dâng nó lên với Semchigo như thể mình đã nhận được tình yêu thương từ họ và một lần nữa, mình dâng hiến vì sự tiến bộ của y học.


Mủ tiếp tục rỉ ra nên thực sự đau đớn và khó thách thức. Nhưng mình có thể làm gì? Mình nghĩ: “Không ai phải đau khổ vì mình cả.” Mình sợ các y tá bị mất việc nên mình chọn cách im lặng, không nói thêm về hành vi sai trái của họ, thực hành Semchigo như thể mình đã nhận được tình yêu thương của họ.


Lời của bác sĩ rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài phẫu thuật đè nặng lên trái tim mình. Trong thời gian nằm viện trước đây, mình bị bỏ lại một mình trong phòng với đứa con đang bú sữa mẹ, phải bò từ phòng này sang phòng khác mà không có sự giúp đỡ nào. Những ký ức đau thương ngày ấy trở lại. Mình nghĩ: “Nếu bây giờ mình phải phẫu thuật lại với các con nhỏ thì chắc còn khó khăn hơn lần trước…”


Khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu mình, mình cảm thấy vô cùng sợ hãi và tha thiết cầu nguyện trong lòng với Thiên Chúa. “Lạy Chúa, như Chúa biết rõ, không có ai ở đây để giúp con ngoại trừ mẹ con. Nhưng mẹ không thể giúp con vì các con của con, vì vậy con chỉ đơn giản là không thể mổ phẫu ở đây. Vì vậy, xin hãy thông qua bác sĩ chính ở đây, xin tạo điều kiện cho con được chữa lành.”


Sau lời cầu nguyện chân thành của mình với Chúa, mình đã tha thiết nói với bác sĩ chính. “Bác sĩ, mình phải chăm sóc bốn đứa con của mình, vì vậy sẽ rất khó để mình có một cuộc phẫu thuật khác bây giờ. Vì vậy, làm ơn, ít nhất hãy cho mình một số thuốc.” Mình vừa khóc vừa nài nỉ. Bác sĩ chính yêu cầu mình đợi một lát và nói chuyện với các y tá và một vài bác sĩ khác đã đến và đi.

Sau đó, ông lại gọi mình. Với tấm lòng lo lắng, mình nói: “Bác sĩ, lần trước mình đã mổ phẫu, mình không có ai giúp đỡ, nên rất khó khăn để mình trải qua một mình. Vì vậy, làm ơn, hãy làm hết sức mình để điều trị cho mình lần này mà không cần phẫu thuật và xin giúp mình hồi phục.” Mình tha thiết nài nỉ. Bác sĩ chính nhìn chằm chằm vào mình với sự thương hại và nói: “Tôi hiểu.” Họ cung cấp một số loại thuốc để áp dụng, kê đơn thuốc uống và tiêm cho mình.

Bác sĩ chính nói: “Như tôi đã đề cập trước, sự thật là, không có lựa chọn nào khác ngoài phẫu thuật. Nhưng xem xét hoàn cảnh của chị, tôi sẽ bắt đầu với việc dùng thuốc. Áp dụng các thuốc này, uống thuốc theo quy định và tiêm thuốc hàng ngày. Nếu các triệu chứng của chị trở nên tệ hơn ngay cả với tất cả những điều này, chị sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải trải qua phẫu thuật để sinh tồn, mặc dù chị không thích nó. Vì vậy, nếu chị khá hơn, hãy chắc chắn trở lại để phẫu thuật. Hãy chắc chắn.”


Bất chấp tất cả những khó khăn mà mình đã chịu đựng cho đến nay, mình đã thực hành Semchigo như thể mình không hề chịu đựng gì cả. Và với suy nghĩ rằng nếu mình dùng thuốc ngay cả cho đến nay, và khỏe lại, mọi sự sẽ ổn, mình đã bước ra khỏi phòng khám. Tuy nhiên, các bác sĩ và y tá đã đến phòng khám trước đó đang lặng lẽ nói chuyện bên ngoài. “Chị ấy thật sự bất hạnh. Tôi nhớ bệnh nhân đó. Chị đã phẫu thuật trong khoa Sản Phụ Khoa và sau đó trong khoa Phẫu Thuật và một nhóm bác sĩ đã ở trong phòng mổ.”


“Vì vậy, dự kiến cuộc phẫu thuật đã được thực hiện bởi cả hai khoa và đó là lý do tại sao chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều gạc. Nhưng vì thời gian phẫu thuật bị kéo dài vì cả hai khoa thí nghiệm và nghiên cứu, có lẽ họ đã quên lấy miếng gạc trong bụng chị ấy trước khi kết thúc ca phẫu thuật. Nhưng vì miếng gạc dài nằm trong bụng chị ấy trong ba tháng, ruột của chị chắc đã thối rữa, phải không?” “Làm sao chị có thể còn sống cho đến bây giờ trong trường hợp này?”


“Đây hoàn toàn là một bí ẩn.” “Nhưng đây không phải là một sơ suất y tế mà chị ta có thể nộp đơn kiện sao?” “Shh, im đi. Nhỡ có người nghe được thì sao” Những cuộc trò chuyện im lặng của họ xuyên qua tai mình, sắc bén và rõ ràng, khiến mình đau đớn như thể đâm vào tai mình. Đó là cuộc trò chuyện giữa họ nhưng mình vô tình nghe được.


Lời nói của họ làm mình sợ hãi. Nhưng khi mình trở về nhà, mình cầu nguyện với Chúa, cầu xin Chúa chữa lành cho mình mà không cần phải phẫu thuật. Mình đặt niềm tin vào Chúa, cầu nguyện rằng Chúa sẽ ở với mình. Theo hướng dẫn của bác sĩ, mình đã mua thuốc tiêm theo cho đơn (hồi đó, mọi người có thể mua nó) và siêng năng dùng thuốc do bệnh viện cung cấp và cũng bôi nó.

Mình đã vất vả với chảy máu và mủ trong suốt sáu tháng. Sau khi nghe lẩm bẩm của các bác sĩ về khả năng mủ và máu chảy ra là do ruột đang thối rữa, nó cảm thấy như có hòn đá ở một góc tim của mình, mặc dù mình đang dùng thuốc. Tuy thế mà, mình tiếp tục dâng nó lên với Semchigo như thể mình đã được phẫu thuật thích hợp, cầu nguyện với Chúa rằng mình được phục hồi theo cách này.


Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực, phải mất hơn sáu tháng để chỗ mổ phẫu của mình, nơi miếng gạc đã ra được lành, để lại một vết sẹo lớn. Tuy nhiên, nỗi đau vẫn không thay đổi. Trong thực tế, với tất cả các cơ quan tạng của mình đều dính chặt, dường như không thể giải quyết nó chỉ bằng thuốc. Nhưng vào lúc đó, ngay cả khi ngừng chảy mủ máu liên tục từ bụng mình, nó vẫn cảm thấy nhẹ nhõm một chút.


Khi nào nỗi đau sẽ biến mất khỏi mình? Cảm giác như mình đang đi trong một giấc mơ bất tận. Tất cả những sự kiện đau đớn không thể tưởng tượng được đã xảy ra với mình do sơ suất y khoa nghiêm trọng! Tuy nhiên, nếu trường hợp của mình có thể giúp đỡ dù chỉ một chút cho những nhân viên y tế đó, thì điều đó không sao vì mình đã dâng lên với Semchigo như thể mình đã được họ yêu thương.

Thực ra, khi mình mở phẫu hồi đó họ đã cắt ruột thừa của mình và nhét miếng gạc vào để cầm máu. Sau đó các bác sĩ phẫu thuật và các bác sĩ sản phụ khoa tiếp tục thử nghiệm và nghiên cứu theo chuyên môn của mình. Nhưng vì ép thời , họ vội vàng đóng bụng mình lại, quên tháo miếng gạc. Trong tình trạng như vậy, làm sao mình có thể uống được nước? Mặc dù mình đã nói với họ về cơn đau bụng khủng khiếp của mình, nhưng họ không chú ý đến mình. Tuy nhiên, tất cả những điều đó là tình yêu bao la của Chúa dành cho mình để huấn luyện mình trong lò lửa thử thách.

Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗 

bấm 👇🏻

https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform

0 0

The Chapel of the Blessed Mother of Naju  12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea  

The Blessed Mother's mountain  Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea 

TEL  +82 61-334-5003 | FAX  +82 61-332-3372 | E-mail  marysnaju@najumary.or.kr  

COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.