Đời Sống Linh Hồn Nhỏ Bé do Chúa Chuẩn Bị
385. Tình Trạng Khốn Khổ của Mình buộc phải sống chới không thể chết được.
Views 33
0
0
385. Tình Trạng Khốn Khổ của Mình buộc phải sống chới không thể chết được.
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 385. Tình Trạng Khốn Khổ của Mình buộc phải sống chới không thể chết được.
Chỉ sau khi đi thăm vài nhà ở nông thôn, mình mới có được tiền để đưa cho má chồng. Khi mình phải bò trở về nhà, mình bỏ tiền vào trong quần áo trên của mình, chắc rằng nó sẽ không bị mất. Và mình bắt đầu bò vội vàng. Nhưng mình đã kiệt sức đến nỗi khó có thể bò được với những vết trầy xước ở lòng bàn tay và đầu gối. Nên, hành trình trở về nhà còn khó khăn gấp mấy lần, thậm chí vượt quá sức chịu đựng.
Tuy thế mà, mình nghĩ đến má chồng đang đợi mình. Mình bò nhanh hết mức có thể, bất chấp cơn đau của mình. Sau khoảng ba tiếng bò, cuối cùng mình cũng về đến nhà. Khi mình bò vào nhà, má chồng mình đang chờ đợi ở hiên nhà, đứng dậy. Thay vì ngạc nhiên khi thấy tôi bò vào, bà ta lại tức giận vì mình về nhà muộn.
Mình thậm chí không có thời giờ để rửa tay đầy máu và bụi bẩn. Sợ rằng mình có thể bị mắng thêm lần nữa nếu đi rửa, mình mau lấy tiền từ bộ áo trên của mình. Mình cảm thấy như nước mắt bắt đầu chảy bất cứ lúc nào nhưng mình nở nụ cười và nói: “Má, con đã về. Con xin lỗi vì sự chậm trễ.Đây là tiền.” Với đôi tay run rẩy, mình đưa số tiền vay mượn cho má chồng.
Mặc dù mình đã bò tới bò lui mau lẹ có thể, má chồng vẫn còn giận vì mình đến muộn, đã lấy tiền từ mình như thể giật nó. Ngay cả sau khi nhận tiền, bà ta vẫn không ngần ngại nói những lời lẽ gay gắt, tổn thương như thế này; con trai tốt của bà đã chịu đựng rất nhiều vì anh ấy đã cưới người đàn bà tệ như mình. Bà bỏ đi như vậy, chỉ lo lắng cho con trai mình.
Mỗi lời nói của bà ta như con dao găm sắc bén đâm thấu tim mình, khiến mình đau lòng vô cùng. Tuy nhiên, mình đã dâng lên cả những lời nói khắc nghiệt đó ngay lập tức, thực hành Semchigo như thể mình đã nhận được tình yêu thương của má chồng và như thể bà đã an ủi mình với những lời tử tế. Nhưng rồi, cơ thể mình ở trong tình trạng thảm tệ như vậy, hoàn toàn kiệt sức.
Vì mình phải bò nhanh hết mức có thể, không ngừng nghỉ với hết sức lực trên mặt đất phủ đầy cát và sỏi trong hơn ba tiếng, lòng bàn tay và đầu gối của mình đã hoàn toàn bị trầy xước. Đó không phải là tất cả. Mình đã cố gắng bò nhanh như vậy bằng hết sức lực giữa những cơn đau tột cùng, tất cả những điều đó đã gây tổn hại cho cơ thể mình. Ngay khi má chồng mình vừa rời đi, cơ thể mình chợt buông rời và mình ngã gục trong sân. Chắc hẳn đã được một hồi lau.
Tiếng khóc của đứa con thứ tư của mình vang vọng lớn từ bên trong nhà. Ngay trước khi má chồng mình đến, mình đã chuẩn bị sữa công thức để cho bé bú nhưng mình không kịp vì mình phải ra ngoài để vay tiền. Khi nghe tiếng khóc đáng thương của bé, mình đã tỉnh táo lại bất chấp trạng thái choáng váng và cố gắng đứng dậy trong tuyệt vọng. Tuy nhiên, cơ thể mình chỉ là không thể cử động.
Mặc dù tiếng khóc không ngừng của em bé đói vì không có sữa công thức trong nhiều giờ, mình không thể đứng dậy được. Mình đã cầu nguyện: “Ồ, lạy Chúa, con không thể cử động một ngón tay nào ngay bây giờ. Xin Chúa nâng con lên. Những đứa con sẽ sớm trở về từ trường học và mình không để chúng nhìn thấy mình trong tình trạng này.”
Với quyết tâm được giấu kín khỏi những đứa con sẽ sớm đi học về, mình cố gắng để đứng dậy và chuyển đến một nơi khuất ở phía sau nhà để tự rửa. Mình đã cố gắng đổ đầy cái chậu với nước trong bếp nhưng tay mình đã từ chối tuân theo, như thể chúng không thuộc về mình. Không chỉ tay mình mà toàn thân mình đều cứng đơ đến nỗi bất cứ cử động nào cũng khiến mình đau đớn như chết. Mình không thể tự rửa mình được.
“Mình cần phải mau đi vào phòng nơi con mình đang khóc… Nhưng mình không thể vào như thế này sau khi bò khắp xóm để vay tiền, nên mình cần phải rửa trước đã…” Mình tự nhủ. Tuy nhiên mình lại ngã quỵ một lần nữa, không thể cử động được. Đứa bé đang khóc vì đói, gần như hết hơi nhưng mình không đứng dậy được. Vì vậy, mình lại kêu cầu Chúa với lòng tha thiết.
“Ôi, lạy Chúa, con không thể chuẩn bị sữa công thức cho đứa bé ngay cả khi nó khóc lóc thảm thiết vì đói. Xin thương xót đứa bé vô tội,” mình cầu xin. Thật ngạc nhiên là đứa bé đã ngừng khóc. Mình nghĩ: ‘Chúa đã tỏ lòng thương xót với đứa trẻ.’ Với suy nghĩ đó, mình một lần nữa cố gắng đứng dậy trong trận chiến đơn độc của mình nhưng mình lại bất tỉnh lần nữa.
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform