Đời Sống Linh Hồn Nhỏ Bé do Chúa Chuẩn Bị
376. Thời Điểm Sức Khỏe của Mình Bắt Đầu Sa Sút Nghiêm Trọng
Views 74
0
0
376. Thời Điểm Sức Khỏe của Mình Bắt Đầu Sa Sút Nghiêm Trọng
The Chapel of the Blessed Mother of Naju 12, Najucheon 2-gil, Naju City, Jeonnam, 58258, South Korea
The Blessed Mother's mountain Singwang-ro 425, Dasi-myeon, Naju City, Jeonnam, South Korea
TEL +82 61-334-5003 | FAX +82 61-332-3372 | E-mail marysnaju@najumary.or.kr
COPYRIGHTⓒ 2022 Mary's Ark of Salvation Foundation, Inc.
💌 376. Thời Điểm Sức Khỏe của Mình Bắt Đầu Sa Sút Nghiêm Trọng
Khi mình bắt đầu điều trị mới tại Bệnh viện Yeongam Dae-Sung, mình tha thiết cầu xin bác sĩ: “Bác sĩ, ngay cả khi các phương pháp điều trị trước đây không hoạt động tốt, mình muốn được điều trị thích hợp ở đây kể từ bây giờ. Xin hãy giúp mình.” Bác sĩ trả lời: “Tốt nhất là chị nên đến bệnh viện nơi chị đã phẫu thuật và trải qua các xét nghiệm khác nhau để bắt đầu với…
Hãy để chúng tôi thử nó ngay bây giờ. Nếu tình trạng viêm kéo dài kèm theo mủ tiết ra, sức khỏe tổng thể của chị có thể đã xấu đi đáng kể. Chúng ta hãy tiến hành xét nghiệm máu để xác định những vùng bị suy yếu và thực hiện các biện pháp cần thiết.” Một tuần sau, mình nhận được kết quả xét nghiệm. Bác sĩ nói: “Chức năng gan và giá trị gan của chị không tốt chút nào và các dấu hiệu viêm nhiễm rất cao.
Các chức năng thể chất tổng thể của chị dường như bị tổn hại nghiêm trọng. Mặc dù chị đã trải qua một sơ suất y khoa khủng khiếp lần này, nhưng điều khá bất thường là kết quả xét nghiệm máu của chị lại xấu như vậy. Chúng tôi không có khả năng tiến hành ước lượng thêm ở đây. Với tình trạng hiện tại của chị, nên đến bệnh viện đại học để được khám và điều trị chi tiết hơn. Nó có thể khó khăn, nhưng đến Bệnh viện Đại học Jeonnam sẽ là cách hành động tốt nhất...”
Mình đã bị sốc và vô cùng lo lắng khi nghe tin chức năng gan của mình đã suy giảm. Mình đã nghe nói rằng miễn là gan không trở nên tồi tệ hơn đáng kể thì nó thường không có triệu chứng cụ thể nào. Vì vậy, thực tế là gan của mình ở trong tình trạng xấu, cùng với các trị bất thường khác, là điều đáng lo ngại. Tuy nhiên, mình không có phương tiện tài chính và mình không thể tự mình đến bệnh viện đại học ở Gwangju, nhưng mình không thể tiết lộ tình huống khó khăn như vậy của mình với ông ấy.
“Mình thực sự không muốn đến Bệnh viện Đại học Jeonnam. Như bác sĩ đã biết, mình đã có sai sót y khoa tại Bệnh viện Đại học Jeonnam.” “Nếu chị không thích ở đó, tôi muốn chị đến Bệnh viện Đại học Choseon.” “Không, mình tin rằng bác sĩ có thể điều trị tốt cho tôi. Bác sĩ, xin hãy điều trị cho tôi bằng cách này hay cách khác.” Mình nài xin một cách tha thiết. “Tôi rất thương hại cho chị. Vậy thì, tôi sẽ kê đơn một số thuốc. Hãy để chúng ta xem mọi chuyện tiến triển thế nào trong khi tôi điều trị vết thương cho chị.”
Mình đã có một sự nghi ngờ mạnh mẽ rằng có mối liên hệ giữa lá gan đang xấu đi và sự suy giảm đột ngột trong sức khỏe tổng thể của mình. Thời điểm mà cơ thể khỏe mạnh của mình bắt đầu suy thoái quay cuồng trong tâm trí mình. Nó bắt nguồn từ năm 1974 khi mình bị sảy thai trong lần mang thai thứ ba. Trước khi sảy thai, mình đã chuyển đến nhà bố má chồng ở Gwangju theo lời má chồng yêu cầu gia đình mình đến sống chung với họ.
Lúc đó mình đang mang thai, nhưng do ốm nghén nên không ăn được gì. Mặc dù vậy, mình vẫn cố gắng đảm đương mọi trách nhiệm từ sáng sớm đến tận đêm khuya, chăm sóc đứa con thứ nhất và thứ hai và tự mình quản lý việc nhà cho đại gia đình. Cho dù mình có cố gắng chịu đựng làm vất vả đến đâu, cho dù mình có nỗ lực và chăm sóc mọi việc đến đâu, tất cả những gì mình nhận lại là những lời chỉ trích và đòi hỏi gay gắt của bố má chồng.
Kết quả là, mình phải chịu áp lực nặng nề về cảm xúc và tâm lý, khiến mình mau quên đi những lời vừa nghe. Tuy vậy, mình đã dâng nó lên với Semchigo như thể mình đã nhận được nhiều tình yêu thương từ bố má chồng, các thành viên trong gia đình chồng và chồng mình. Tuy nhiên, sự căng thẳng không ngừng về thể chất và tinh thần, cùng với những lời chỉ trích liên tục, dần dần làm hao mòn cả thể xác lẫn tinh thần minh. Cuối cùng, chỉ sau hai tháng mang thai, minh bị sảy thai.
Tuy nhiên, ngay cả trong khoảnh khắc sảy thai đau đớn đó, mình thấy mình không thể nói một lời nào và tiếp tục làm công việc nhà của mình. Mình biết mình cần phải chăm sóc bản thân và đến bệnh viện sau khi sảy thai nhưng mình không có tiền và nhiều ngày trôi qua mà không thể gặp bác sĩ. Việc chảy máu tiếp tục sau khi sẩy thai, khiến mình lo lắng rằng điều gì đó nghiêm trọng có thể xảy ra với mình.
Nên, sau nhiều lần ngần ngại vay tiền và gặp bác sĩ sản khoa, cuối cùng mình cũng lấy hết can đảm để nói với má chồng rằng mình sẽ đi đến nhà dì. Trước sự ngạc nhiên của mình, bà ta dễ dàng nói: “Đi đi. Hãy trở lại mau lẹ.” Mình rất nhẹ nhõm. Tuy nhiên, má chồng mình liền nói thêm: “Khi con sang nhà dì con, hãy chỉ mượn
200.000 won rồi đưa cho má.” (Lưu
ý: Vào thời điểm đó, lương trung bình hàng tháng của nhân viên chính phủ thậm chí còn chưa đến 10.000 won.)”
Mình thậm chí còn không có tiền đi qua lại. Trong cơn đau đớn tột cùng vì sảy thai và cơ thể vẫn còn chảy máu, mình cõng đứa con thứ hai trên lưng và đi bộ xuống trung tâm thành phố từ cuối Jungheung-dong đến cuối Gyerim- dong ở Gwangju, và cuối cùng đến được nhà dì mình. Má chồng mình đã vay tiền dì mình nhiều lần trước đó và không bao giờ trả lại, vì vậy khi mình hỏi dì mình 200.000 won, dì trả lời: “Lại nữa?”
Nhưng dì mình đã khó khăn lắm mới vay được số tiền đáng kể đó và cho mình vay. Nên mình cũng không dám bảo dì ấy cho mình mượn tiền vận chuyển để về nhà, chứ đừng nói đến tiền đi khám sản khoa. Kết quả là mình không đủ khả năng để đến gặp bác sĩ sản khoa. Thay vào đó, mình đến thăm phòng khám tâm thần có chi phí rẻ hơn. Bác sĩ tâm thần đã nghe nói về chứng hay quên của mình, đã đưa cho mình một cây bút, nói rằng mình nên trả lại cho ông ấy một tuần sau. Một tuần sau, mình lại đến đó để trả lại cho ông ta.
Sau đó, không viết toa thuốc nào, ông ấy chỉ nói rằng không có vấn đề gì với mình và mình nên từ từ nghỉ ngơi. Một tia hy vọng rằng mình có thể cải thiện nhờ thuốc điều trị tâm thần tan biến. Tình trạng chảy máu bất thường của mình tiếp tục không ngừng và thậm chí còn ra những cục máu. Mình không tìm được giây phút nghỉ ngơi, vì phải tiếp tục lao động nặng nhọc không ngừng nghỉ. Cơ thể mình vốn đã ốm yếu ngày càng yếu đi.
Mình không có bữa ăn đàng hoàng vì thiếu tiền và tình trạng chảy máu của mình kéo dài hơn ba tháng. Rồi, má chồng mình lại hỏi xin tiền. Khi mình nói rằng mình không có tiền, bà lại bảo mình lại mượn tiền của dì. Nhưng mình không thể hỏi tiền của dì nữa. Má chồng mình vay tiền rất dễ dàng nhưng không bao giờ trả lại. Không có tiền để đưa cho bà ta, mình nói với bà rằng: “Vậy thì, con sẽ đến Naju để kiếm một số tiền và gửi cho má,” và mình đã đến Naju.
Với cơ thể suy sụp, mình đích thân đi làm tóc, mạo hiểm mạng sống để kiếm tiền và đưa cho má chồng. Đã năm tháng kể từ khi mình bắt đầu chảy máu, mẹ mình đã tìm được một loại thuốc đặc biệt, cuối cùng đã cầm được máu cho mình. Tuy nhiên, tình trạng thể chất của mình đã hoàn toàn xấu đi đến nỗi mình đau đớn không thể giải thích được chạy khắp cơ thể.
Mặc dù vậy, mình vẫn tiếp tục làm tóc, chịu đựng mùi nồng nặc của hóa chất thuốc tóc để đưa tiền cho má chồng. Một ngày nọ, mình ngã quỵ và thậm chí đã chết. Sau đó, mình nghe một giọng nói dịu dàng bảo mình “hãy thức dậy mau” và mình sống lại. Tuy thế, cơ thể mình, trước đây rất khỏe mạnh, đã không bao giờ hồi phục hoàn toàn từ lúc đó trở đi và nó đã xuống cấp rất nhanh.
Sau đó, mình đã chết sau một cuộc phẫu thuật theo vụ cưỡng bức phá thai, nhưng đã sống lại một cách kỳ diệu… Một vụ sảy thai do cuộc tấn công vào mình tại nhà ga Yeongam... Sinh đứa con thứ ba nguy hiểm đến tính mạng... Ngã quỵ trên đường trong khi kéo xe suốt 8-9 tiếng chỉ để mua gạo cho má chồng chỉ 17 ngày sau khi sinh đứa con thứ tư... Sơ suất y tế khiến miếng gạc bung ra từ bụng mình, cùng nhiều sự kiện khác…
Một cách hợp lý, đây là những sự kiện mà hầu hết mọi người hiếm khi, nếu có, trải qua trong đời. Tuy nhiên, thời điểm cơ thể mình bắt đầu có dấu hiệu bất thường là khi mình bị sảy thai trong lần mang thai thứ ba. Khi đó, kết quả xét nghiệm tại bệnh viện Yeongam Dae-Sung cho thấy rõ ràng một số dấu hiệu của căn bệnh. Tuy nhiên, vì thiếu tiền và phải chăm sóc 4 đứa con, nên mình không đủ khả năng đến bệnh viện lớn để khám thêm.
Mình đã có một điềm báo đáng ngại mà mình không thể diễn tả bằng lời. Tuy nhiên, mình đã chọn gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực và bắt đầu lại từ lúc đó, quyết tâm cố gắng hết sức mình. Đó là lý do tại sao mình tiếp tục điều trị ngoại trú tại Bệnh viện Yeongam Dae-Sung suốt thời gian qua.
Ghi chú suy gẫm cá nhân của tôi với Má Julia 🌹💗
bấm 👇🏻
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc9WlagQysT2CMvKVqUbQkAWW-AcVc-Yq17Sndouw4PXLt_cg/viewform